Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng
Chương 51: 51
Mặt trời buổi sáng chiếu rọi từng tia nắng lấp lánh bao phủ mặt biển, trên bãi cát để lại từng dấu chân nông sâu sau từng đợt thủy triều lên xuống.
Đàn hải âu vẽ những vòng cung xoắn ốc ngẫu nhiên trên bầu trời trong vắt, cất tiếng kêu lảnh lót vang vọng.
Cảnh đẹp hiếm có cũng không đánh thức được tâm trạng thưởng thức của Cố Niệm, lúc này cô đang nằm ườn trên chiếc ghế tắm nắng ngoài ban công như bị tơ nhện của Bạch Cốt Tinh quấn chặt.
Nhân viên của tổ chương trình thông báo rằng 9 giờ sẽ đến thu giữ điện thoại di động và các vật phẩm khác, vì thế ngay khi vừa thức dậy sau một đêm mộng mị, việc đầu tiên Cố Niệm làm là gọi điện cho bà Cố Viện để báo bình an.
"Con đi quay chương trình giải trí!?" Bà Cố Viện đã qua tuổi ngũ tuần, mỗi ngày sáng sớm tinh mơ đều gọi bạn bè đến nhà "xây Vạn Lý Trường Thành".
Tiếng mạt chược lạch cạch vang lên, ngón tay đang cầm một quân bài của bà Cố Viện dừng lại, bà kinh ngạc thốt lên: "Rốt cuộc con cũng nghĩ thông rồi hả, không làm biên kịch nữa mà chuyển qua làm diễn viên?"
Cố Niệm nghe xong thì thở dài.
Cách đó không xa, một con hải âu hay loài chim biển gì khác Cố Niệm cũng không rõ lắm chao đảo rồi đáp xuống lan can bằng gỗ.
Đôi mắt to bằng hạt đậu của nó nhìn chằm chằm vào cô hai giây, sau đó kiêu ngạo nhấc chân bước hai bước.
Cố Niệm chớp mắt, ngáp một hơi: "Không phải ạ, là chương trình dành cho biên kịch nhưng có diễn viên tham gia."
"Biết ngay là con dễ gì thông suốt được chuyện này," bà Cố đặt quân mạt chược mới bốc được sang một bên, xếp lại đội ngũ quân bài cho ngay ngắn, "Mấy năm nay không phải con ghét nhất là xuất hiện trước ống kính máy quay hay sao, bây giờ đổi ý rồi?"
"Dạ, con đã nghĩ kỹ rồi.
Nếu con muốn phát triển nhanh trong giới này thì chuyện xuất hiện trước công chúng là không thể tránh được."
"Con không sợ nữa sao?"
"Con không sợ," Cố Niệm lắc đầu, "Con người khi muốn chạm tay vào vinh quang thì phải đánh đổi và trả giá, chuyện này nằm trong phạm vi tiếp nhận của con."
"Vậy thì cứ làm thôi, thể hiện cho tốt một chút nhé con gái, để mẹ còn chụp lại hình con xuất hiện trên TV, lần xem mắt tiếp theo đưa cho người ta xem một chút....!Ôi chao, quá tốt luôn, mấy người đó chắc chắn đánh nhau để giành cơ hội gặp con gái của mẹ đó."
Cố Niệm: "......"
"Con nói này, mẹ ở nhà đánh mạt chược chính là lãng phí nhân tài, không ấy mẹ mở trung tâm mai mối cũng được đó?"
"Xí, con gái của mình còn không gả đi được, mở trung tâm mai mối rồi ai dám tới?"
"Con gái của mẹ mới 22 tuổi xuân thôi mà mẹ."
"Nếu đến năm 32 tuổi con đồng ý kết hôn thì mẹ không giục nữa, nhưng con có muốn à?"
Cố Niệm lựa chọn im lặng trong trường hợp này.
Hai mẹ con đã tranh luận vấn đề này vô số lần, cũng đã hiểu rõ kịch bản tiếp theo của người còn lại, đều biết nếu nói tiếp nữa thì chuyện này cũng thành một cốc trà nguội nhạt nhẽo vô vị.
Vì thế hai mẹ con vô cùng ăn ý kết thúc đề tài này, bà Cố Viện đánh ra một quân mạt chược, nhân tiện đổi đề tài.
"Nhắc đến tuổi tác mới nhớ, đứa con trai 24 tuổi mặt mũi đẹp trai kia của con lúc này sao rồi?"
Như chịu một đòn sát thương, Cố Niệm nghẹn một búng máu.
Vất vả lắm mới quên được câu nói dây dưa trong giấc mơ của cô suốt cả đêm qua thì bây giờ lại bị mẹ cô khơi gợi.
[Em có muốn tôi không Cố Niệm?]
[Em có muốn tôi không Cố Niệm?]
[Em có muốn tôi không Cố Niệm?]
Cố Niệm khóc ròng, im lặng giả chết.
"Sao không nói gì rồi?" bà Cố Viện thúc giục cô.
Cố Niệm chỉ còn cách lau nước mắt trong tim, ấp úng chuyển chủ đề: "Sao mẹ biết anh ấy 24 tuổi vậy?"
"Lần trước gọi video cậu ta giới thiệu tên tuổi với mẹ như vậy chứ sao."
Cố Niệm lập tức cảnh giác hỏi bà: "Là mẹ hỏi hay anh ấy nói đó?"
Bà Cố Viện chột dạ ho khan hai tiếng: "Có gì khác nhau à?"
"Đương nhiên là có rồi!"
Cơn buồn ngủ của Cố Niệm bay đi mất, vốn đang nằm trên ghế liền ngồi phắt dậy, "Anh ấy đâu có quan hệ gì với chúng ta, sao mẹ lại giống như điều tra hộ khẩu người ta vậy chứ."
"Không phải là con trai của con sao, mẹ chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Cố Niệm không hề suy nghĩ nói tiếp: "Con trai của con chứ đâu phải là con của mẹ."
Bà Cố Viện lại bốc một quân mạt chược: "Nếu là con của mẹ thì có thể là con của con được à? Đó là anh trai hoặc là chồng của con rồi."
Cố Niệm: "......?"
Một chữ "chồng" như mũi tên bắn ngay giữa hồng tâm.
Nội tâm đang lo lắng về cuộc thi ghép đôi hôm nay của Cố Niệm lập tức ôm ngực ngã xuống.
Huhuhu con trai bảo bối chỉ muốn cùng cô vào chung một đội thôi mà.
Thế mà cô lại vì giọng điệu trầm thấp dễ nghe của Lạc Tu mà hiểu lầm thành mức nào rồi, cả tối hôm qua tình thương của mẹ lại chạy trên con đường biến chất.
Cô đúng là cầm thú hức hức.
Cố Niệm tự ghét bỏ chính mình, héo hon thở dài: "Tóm lại một tuần nay điện thoại của con bị tổ chương trình thu giữ nên không điện cho mẹ được.
Con đang ở gần bờ biển, mẹ con ta liên hệ bằng chai ước nguyện nhé, tạm biệt mẹ!"
Bà Cố Viện ở đầu dây bên kia:?
Sau một tràng trách cứ liên thanh của bà, cuộc gọi kết thúc.
Cố Niệm lại giống như bong bóng xì hết hơi, nằm bẹp trên ghế.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa xuyên qua căn phòng truyền ra ngoài ban công.
Cố Niệm hồi hồn, lấy điện thoại ra xem, 8 giờ 23 phút, còn chưa đến giờ thu giữ điện thoại mà nhỉ.
Cô chống eo ngồi dậy, thuận miệng nói vọng ra ngoài cửa: "Ai vậy?"
Với khoảng cách từ cửa đến ban công thì hẳn là người bên ngoài không nghe thấy được.
Không ngờ người đó dường như nghe rõ, xen lẫn tiếng sóng vỗ lên bãi cát Cố Niệm nghe thấy một câu tiếng Anh dễ nghe.
"Room service." (Phục vụ phòng cho quý khách."
Cố Niệm hoang mang quay đầu lại, nhìn về phía cửa chính qua cửa trượt bằng kính đang khép hờ.
"Mỗi phòng đều được phục vụ riêng sao? Tổ chương trình từ khi nào mà quan tâm khách mời như vậy?"
Cố Niệm vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy, vuốt lại mái tóc đang lộn xộn của mình, đi đến mở cửa phòng, "Ngại quá, tôi không—"
Vừa lúc bắt gặp đôi mắt nâu đen cùng ý cười dịu dàng.
Cố Niệm đứng hình mất mấy giây.
Lạc Tu: "Chào buổi sáng Cố Niệm."
Cố Niệm bất giác đỏ mặt: "Sao sao anh lại đến đây?"
"Phục vụ bữa sáng," Lạc Tu nhấc hộp giấy trong tay ra hiệu, "Nếu em không phiền thì mình cùng ăn nhé?"
"À, à được, anh vào đi."
Cố Niệm vô thức nghiêng người nhường đường cho anh, không ngờ Lạc Tu đã đi vào phòng rồi còn "tiện tay" dắt cô đi theo.
Thế là Cố Niệm bị người ta nắm tay đi xuyên qua phòng nhỏ ra ngoài ban công đầy nắng, sau đó theo Lạc Tu ngồi xuống ghế mây.
Bị ánh mặt trời chiếu vào mặt, Cố Niệm mới bừng tỉnh mà lắp bắp: "Tôi tôi có thấy thông báo thời gian và địa điểm ăn sáng của tổ chương trình, không cần phải làm phiền anh vậy đâu!"
"Lúc tôi đến nhà hàng không thấy em đâu, nghe đầu bếp nói bữa sáng của em chưa ai nhận nên tôi mới đem cả hai phần của chúng ta về."
"..."
Lạc Tu mở hộp giấy ra, bữa sáng lần lượt được xếp trên bàn nhỏ, làm xong, anh mỉm cười ngước lên nhìn Cố Niệm: "Phục vụ riêng đấy, cô Cố không thích sao?"
"!"
Một câu "cô Cố" trầm ấm du dương một lần nữa khiến đầu óc người nào đó choáng váng.
Cố Niệm hít sâu, cố gắng ra vẻ bình tĩnh mà nói "Thích."
Lạc Tu gật đầu, "Vậy thì được rồi."
Cố Niệm bưng bát cháo nhỏ lặng lẽ ăn, đợi đến khi lý trí khó khăn quay trở lại thì cô cũng nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đen láy ló ra khỏi bát cháo.
"Có ai nhìn thấy anh...!giúp tôi mang bữa sáng không?"
"Không có ai đâu." Nhìn thấu nỗi lo lắng của cô gái nhỏ, Lạc Tu nhìn cô mỉm cười.
Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô đặt bát xuống, nhìn chằm chằm bát cháo với vẻ mặt ủ rũ, thành khẩn đề nghị: "Sau này...!anh đừng làm những chuyện này nữa."
"Sao cơ?"
"Tôi biết anh đã quen đối xử tốt với mọi người xung quanh, nhưng sau khi anh nổi tiếng rồi, nhất cử nhất động của anh đều sẽ bị nhiều người chú ý.
Đến khi đó, điểm tốt của anh có khả năng sẽ bị kẻ xấu xuyên tạc, suy đoán ác ý, cho nên để bảo vệ bản thân anh—"
"Tôi không có đối tốt với tất cả mọi người."
Lạc Tu đột nhiên ngắt ngang lời cô.
Cố Niệm ngẩn ra, chớp mắt khó hiểu.
Trong tầm mắt của cô, đôi mắt nâu kia đã trở lại vẻ dịu dàng và vô hại thường ngày, như thể sự sắc bén lạnh lùng vài giây trước chỉ là ảo giác.
"Tôi chỉ mang bữa sáng cho một mình em thôi." Anh cong môi cười dịu dàng.
"Hả?" Cố Niệm định thần lại, vô thức liếc nhìn bát cháo trong tay, ngẩng đầu lên, "Tại sao chứ?"
"Bởi vì..."
Trong đôi mắt ấy có một cảm xúc thâm thúy khó có thể kìm được, nhưng rất nhanh đã bị hàng mi dài che khuất: "Hình như thỉnh cầu cùng vào chung một đội hôm qua của tôi bị cô Cố từ chối rồi, cho nên bây giờ muốn thử một chút...quy tắc ngầm."
"......?!"
Ngụm cháo trong miệng Cố Niệm suýt nữa bị phun hết ra ngoài.
Nhìn bộ dạng hai mắt mở to khiếp sợ của cô gái, Lạc Tu không kiềm được mà bật cười thành tiếng: "Không trêu em nữa, mau ăn cho đàng hoàng đi."
Tiếp theo là chiêu thức xoa đầu lần thứ N.
Phảng phất có thể nghe thấy âm thanh tượng đài người mẹ mười tốt của mình sụp đổ vỡ vụn, Cố Niệm âm thầm nén nước mắt mà ngoan ngoãn ăn hết bát cháo.
***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.