Nhân Tổ
Chương 665: Là Luật Pháp Chế Buộc Ta
Nguyên Sa rơi xuống, Lôi Động truy sát.
Nguyên Sa quay đầu cầm đao bổ ngược.
Phốc! Lôi Động bị chém đứt đôi, nhưng mà không có máu chảy ra, vết chém lộ ra lôi điện thì ra đây chỉ là một bộ lôi thể phân thân.
Nguyên Sa kinh ngạc sau đó tái mặt, hắn cảm nhận được nguy hiểm.
Oanh! lôi thể nổ tung, Nguyên Sa chỉ kịp ôm người bảo vệ chỗ hiểm.
Cùng lúc đó, Dạ Tuyết nhập trong tầng mây, Lôi Động chân thân đang tập trung điều khiển lôi thể.
Dạ Tuyết một kiếm phong sương tập kích.
Phốc! kiếm đâm sau lưng nhắm vào trái tim nhưng Lôi Động kịp phản ứng, hơi nghiêng người, tránh được một chiêu tuyệt sát, mũi kiếm chỉ cách trái tim một chút.
Hắn giận dữ hét lớn, lôi điện cuồng bạo.
Lôi điện chấn vỡ kiếm của Dạ Tuyết.
Lôi Động quay người, tụ hết lôi điện tung chưởng.
Dạ Tuyết lấy chỉ làm kiếm, thi triển Băng Phong Thiên Địa.
Tại dưới sân.
Ầm! Nguyên Sa rớt xuống, đầy mình thương tích, hắn lôm côm chống đao ngồi dậy.
Đúng lúc này có một bóng hình đi đến trước mặt hắn.
Nguyên Sa ngước nhìn hừ lạnh, hắn đang bực.
“Cút!”
“Người cút là ngươi!” Tôn Kỳ mỉm cười, vung chân đá.
Nguyên Sa ánh mắt hung ác, là người tự chuốc lấy, hắn hoành đao chém.
Hắn lúc này mặc dù bị thương nhưng cũng không phải hạng như Tôn Kỳ có thể so sánh.
Nhưng mà… phốc! Tôn Kỳ một cước đá tan Cuồng Phong Đao, đá vào mặt Nguyên Sa, bay thẳng xuống đài.
Tôn Kỳ sau đó lại không để ý hắn, ngước đầu nhìn xem.
Mấy vị phong thần thấy cảnh này mà không khỏi ngẩn ngơ nhìn nhau, diễn biến quá bất ngờ.
Người đầu tiên bị loại lại là Nguyên Sa, mà người loại hắn lại là Tôn Kỳ, kẻ bị bỏ qua.
Quyển Phong Thần tức nghiến răng, bóp nát tay vịn ghế.
Bị loại như thế này thật không thể chấp nhận được.
Trong mây đen, Dạ Tuyết và Lôi Động vẫn đang kịch liệt đánh nhau, mọi người có thể thấy được ngoài lôi điện trút xuống còn có tuyết rơi, mây đen cũng bị phủ một lớp băng sương.
Dạ Tuyết đang ăn mòn lôi khu của Lôi Động.
Oanh, oanh, oanh… trong mây đen không ngừng phát ra tiếng va chạm.
Lôi Động bị đánh xuống dưới, Dạ Tuyết đuổi theo phía sau.
“Lôi Phạt Tù Lung!!” Lôi Động mười đầu ngón tay bắn ra tia điện, bọn chúng đan xen với nhau tạo thành một khối lập phương nhốt lại Dạ Tuyết.
Nhưng khối lập phương chưa kịp khép lại thì Dạ Tuyết đã thoát ra.
Lôi Động cảm thấy khó chịu, đây không phải lần đầu, mỗi chiêu hắn xuất chiêu khi đến điểm mấu chốt luôn bị Dạ Tuyết tránh được, giống như là nàng thấy được trước vậy.
“Ngọc Tuyết Trảm!” Dạ Tuyết lấy tay làm đao trảm sát.
Lôi Động vung nắm đấm.
Ầm! băng tuyết tan vỡ, lôi điện bắn tứ tung.
Tôn Kỳ đứng tại một bên nhìn hai người đấu nhau.
Bọn họ cũng ý thức được sự tồn tại của hắn, kỳ lạ, hắn vậy mà ngang nhiên đứng đó.
Lôi Động mỉm cười, mượn ngươi làm đệm lưng một chút, nữ tính nha, rất dễ mềm lòng.
Thân hình lập lòe như lôi điện, Lôi Động thoát khỏi Dạ Tuyết chạy tới chỗ Tôn Kỳ.
“Tên nhóc! mượn ngươi một chút.” Lôi Động vươn tay, cười âm hiểm.
“Được!” Tôn Kỳ mỉm cười đáp, chủ động đi tới.