Những Chiều Mưa
Chương 72: Chương 72
Tới khi chuông vào lớp vang lên, Thùy mới nhẹ nhàng đứng lên đi về chỗ của mình. Nhìn tôi với ánh mắt đầy áy náy. Khi mà tôi sơ qua cho em nghe câu chuyện của tôi với người theo đúng vai vế, tôi phải gọi là "bố". Câu chuyện của tôi khi sống từ bé ở quê nhà, rồi nói sơ qua chuyện ông ấy đến tìm tôi. Và cuối cùng em ấy áy náy nhìn tôi vì bắt tôi phải kể lại những chuyện đó, trong khi đó tôi cũng không vui vẻ gì mấy.
"Đừng lo, mình ổn mà." – Tôi chỉ cười nhạt rồi lắc đầu an ủi.
Buổi sáng, sướng như tiên. Ngồi chơi phè phỡn từ tiết 1 đến tiết 5 chả học hành gì, ngồi tán dóc trên trời dưới đất. Miễn là không làm ồn quá để lớp bên cạnh còn. . . học. Kết quả là tụi trong lớp đổi chỗ lung tung hết cả lên, thằng Đức thì chạy tót sang bên dãy tôi tán dóc. Thằng Hưng dụ khéo được bé Thảo đi ra chỗ khác để nó. . . chiếm chỗ ngồi tán hươu tán vượn với nhỏ Hân. Tôi nghĩ thầm – "Có nên chọc cho nó 1 gậy không, dám đuổi em tao đi chỗ khác để tán gái, coi như mày có gan . . ." Đến khi Thùy tươi cười đi đến, kéo tôi xuống bàn cuối đang trống rỗng thì tôi cũng vứt bay cái ý nghĩ đó lên 9 tầng mây.
"Vậy theo như Hiếu nói, bé Uyên là. . . em gái Hiếu." – Thùy cắn môi hỏi.
"Cùng cha khác mẹ, chắc vậy." – Tôi gác chân lên bàn, ngửa người ra sau dựa tường nói.
"Vậy sao hôm mình kể về chuyện Uyên ở bên nhà mình, sao Hiếu không nói luôn?"
"Hôm đó đang loạn hết cả đầu lên, sức mấy mà nói." – Tôi chán nản lắc đầu.
"Vậy Tết này Hiếu lên Ban Mê hả?"
"Chắc vậy đó, mà lên cũng tầm 3 4 ngày cho có gọi là thôi, chứ mình cũng chẳng ham lắm." – Tôi nhàn nhạt nói.
"Vậy có tính chừng nào về trên đó chưa?"
"Chắc 28 29 gì đó, về sớm cũng không làm gì?" - Tôi nhún vai.
"Ừa." – Em khẽ gật gù rồi đôi mắt mơ mộng như đang nghĩ gì đó – "À, nghe nói chủ nhật này lớp mình đá banh với A4 à?"
"Nghe tụi nó nói thế, chiều đá xong tối đi ăn uống gì đó, coi như tất niên luôn." – Tôi gãi gãi cằm nói.
"Vậy bữa đó qua chở mình đi với, mình chưa xem Hiếu đá bóng bao giờ."
"Ủa tưởng chủ nhật Thùy đi học mà?"
"Bữa đó 31 rồi nên thầy cho nghỉ. Sao vậy, bộ không muốn cho tui đi hả?" – Thùy nhìn tôi lườm lườm, nhưng nhìn. . . đáng yêu không thể tả.
"Thì thắc mắc nên hỏi thôi, thích thì đi có sao đâu." – Tôi khoát tay – "Nhưng đá dở lắm, cấm chê à."
"Tiểu nữ làm gì dám chê chàng chứ." – Nàng khoác tay tôi cười tình.
"Tiểu nữ. . .Tiểu ny tử" – Tôi lẩm bẩm, bất giác tôi nhớ tới người con gái váy trắng kiêu sa, đơn bạc đứng trong một biểu chiều Giáng Sinh đầy gió. . . Người con gái cô độc đứng dưới làn mưa đợi chờ. . .
"Sao vậy?" – Thùy khẽ lay khi thấy tôi đang bần thần
"À không, tự nhiên. . . chóng mặt quá, hình như bị trúng gió." – Tôi lấy tay vỗ bồm bộp vào trán, nói xạo.
"Hở, trúng gió?" – Thùy nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Ầy dà, đừng thắc mắc nữa mà." – Tôi lay lay cái mũi em trêu trọc.
"Hừ, thấy ghét." – Em bĩu mỗi.