Omega Nàng Là Tiểu Người Câm

Chương 27: 27


Không đến năm phút, cửa phòng bị gõ vang.
Lục Thiền từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, đứng dậy đi mở cửa.
“Lục tổng, đây là hai bộ quần áo ngài muốn.

Dựa theo ngài yêu cầu, số đo của bộ quần áo nhỏ hơn kia tôi mua ở một cửa hàng quần áo chuyên dụng cho Omega.” Văn Nhu buông xuống đầu, đôi tay để trước người, đôi mắt tò mò hướng bên trong liếc liếc một cái.
“Đem xe tôi lái lại đây.” Lục Thiền đôi mắt lạnh lùng, đem chìa khóa xe ném qua đi, thanh âm mang theo cảnh cáo.
“Vâng, Lục tổng.” Văn Nhu cả kinh, vội vàng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, nàng cũng không dám nhìn về phía Lục Thiền.
Lục Thiền đóng cửa lại, mở ra bộ quần áo của Mộ Cẩn, duỗi tay sờ sờ độ mềm mại quần áo, đáy mắt hiện lên sự vừa lòng.
Omega thân thể kiều nộn, đặc biệt là Mộ Cẩn cấp bậc phân hoá cao, cần thiết phải mặc quần áo mềm nhẹ mới được.
“Tiểu Cẩn, đổi xong quần áo chúng ta trở về.” Lục Thiền gõ cửa, trầm giọng nói.
Nghe được thanh âm, Mộ Cẩn tim đập căng thẳng, đem cửa mở ra một khe hở, lộ ra một đôi mắt đen nhánh lóng lánh.
Tiếp nhận quần áo trong tay Lục Thiền, nàng nháy mắt lại đem cửa đóng lại.
Bộ dáng thật cẩn thận như là con thỏ nhỏ bị chấn kinh.
Lục Thiền nhịn không được khóe môi nhẹ cong, mặt mày lạnh nhạt hiện lên nhàn nhạt sủng nịch.
Nàng nhanh chóng đổi xong quần áo, thấy Mộ Cẩn còn ở trong phòng tắm, lại lần nữa gõ cửa hỏi “Tiểu Cẩn, đổi xong rồi sao?”
Bên trong không có thanh âm đáp lại, Lục Thiền đứng ở cạnh cửa kiên nhẫn chờ.
Không một hồi, Mộ Cẩn mở cửa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, buông xuống đầu, đôi tay nắm ở bên hông.
Nhìn qua có chút co quắp bất an.
Lục Thiền liếc mắt một cái, lúc này mới chú ý tới quần áo hai người đều là màu đen.
Nàng là váy dài, Mộ Cẩn chính là váy ngắn, không nhìn kỹ mà nói sẽ cảm thấy đây như là đồ đôi.
“Tiểu Cẩn mặc bộ quần áo này rất đẹp.” Lục Thiền thấp giọng nói, càng xem càng vừa lòng.
“Cảm ơn Thiền tỷ tỷ.” Mộ Cẩn ngẩng đầu, vui vẻ cười, khóe môi giơ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề.

Bộ dáng ngoan ngoãn dịu ngoan làm Lục Thiền muốn đem người kéo vào trong lòng ngực.
“Chúng ta đi thôi.” Lục Thiền khắc chế đáy lòng xúc động, dẫn đầu ra cửa.
Mộ Cẩn theo ở phía sau, trong tay cầm theo quần áo hai người vừa thay.
Nhìn thân ảnh cao gầy đi ở phía trước, má nàng ửng đỏ, trong mắt lộ ra hạnh phúc vui sướng.
*
Bên ngoài mưa như cũ rất lớn, Lục Thiền thả chậm tốc độ lái xe.
Nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm ‘ ô ô ’, nàng nghiêng đầu liếc mắt một cái, liền thấy Mộ Cẩn ngón tay chỉ chỉ vào chỗ để đồ ngay cửa xe.
Theo tầm mắt xem qua đi, Lục Thiền ánh mắt rơi xuống trên tay Mộ Cẩn bên trong đó có thuốc ức chế.
“Đây là mẹ muốn chị mua.” Lục Thiền sắc mặt bất biến nói.
Lúc ấy thời điểm xuống xe nàng chuẩn bị mang theo, nhưng là lần đầu tiên Mộ Cẩn động tình, nàng không nghĩ sẽ dùng thuốc.
Nghe được lời này, Mộ Cẩn tức khắc an tĩnh lại, con ngươi thủy nhuận liếc xuống phía dưới, lông mi thật dài không ngừng chớp, vì vừa rồi chất vấn cảm thấy thẹn thùng.
So với thuốc ức chế, tin tức tố Alpha càng có thể trấn an Omega.
Hơn nữa có thể được Alpha cấp bậc S đánh dấu, là việc rất nhiều Omega tha thiết ước mơ, thậm chí có thể trở thành khoe ra tư bản.
Huống Lục Thiền chi vẫn là một người ưu tú như vậy.
Chỉ cần Lục Thiền nguyện ý, có rất nhiều Omega muốn được nàng đánh dấu.
Mộ Cẩn không nhịn được duỗi tay sờ sờ sau cổ, nơi đó tàn lưu nhàn nhạt hương chanh.
“Tiểu Cẩn, làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Lục Thiền khẽ nhíu mày hỏi.
Nàng cùng Mộ Cẩn độ xứng đôi tin tức tố cao tới 95%, có thể nói là thập phần phù hợp.
Chỉ khi độ xứng đôi không đủ 50%, Omega bị đánh dấu mới có thể cảm thấy thống khổ cùng khó chịu.
Vì bảo hộ Omega, chính phủ quy định chỉ có độ xứng đôi vượt qua 50%, nếu Omega tự mình nguyện ý, mới có thể đánh dấu Omega.
Hơn nữa đăng ký kết hôn cũng yêu cầu giá trị số liệu độ xứng đôi, nếu thấp hơn chính phủ quy định, sẽ không cho phép kết hôn.
Quy định này, mặt sau dần dần áp dụng với cả quần thể.
Đến bây giờ, đã thành quy định phổ biến.
Mộ Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, đôi tay quy củ đặt ở trên đùi, ngẩng đầu lộ ra ngoan ngoãn tươi cười.

Lục Thiền tức khắc yên lòng, ánh mắt chuyên tâm nhìn chằm chằm phía trước lái xe.
Qua nửa giờ, mới đến tiệm bánh ngọt.
Lục Thiền dừng lại xe, nghiêng đầu liền nhìn đến hai người ngồi ở bên cửa sổ.
Nhìn đến tầm mắt Nhan Trúc, nàng không tự giác trong lòng căng thẳng, chột dạ quay đầu đi.
Hiện tại trên người Mộ Cẩn có hương vị của nàng, liền tính là Beta đối tin tức tố không mẫn cảm, cũng có thể cảm thụ ra được.
Lục Thiền mím môi, nhanh chóng xuống xe, cầm ô đi đến ghế phụ, kéo ra cửa xe nói “Tiểu Cẩn, xuống xe đi.”
Mộ Cẩn trong mắt hiện lên một mạt kinh ngạc, sắc mặt ửng đỏ gật đầu.
Ô không lớn lắm, hai người bọn nàng đứng gần vào nhau mới sẽ không bị xối.
Nhìn từ xa đến là hai thân ảnh tư thái thân mật, còn mặc quần áo màu sắc đồng dạng, Nhan Trúc trái tim hung hăng nhảy dựng, vội vàng đứng dậy.
“Tiểu Cẩn, con không sao chứ?” Nhan Trúc lo lắng hỏi, lôi kéo Mộ Cẩn cẩn thận quan sát, khi nhìn đến miệng vết thương trên khuỷu tay, tức khắc đỏ hốc mắt “Mẹ là không nên cho con đi ra ngoài, con ngốc tại trong phòng cũng không đến mức sẽ xuất hiện việc này.”
Lục Thiền nghe ra lời nói ý tại ngôn ngoại, đuối lý không nói gì.