[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 207: CHẠM MẶT


Hộ vệ của nàng ta nếu có thể phát giác được Nghiêm Lạc Đông, vậy thuyết minh tuyệt đối không phải loại hời hợt. Vì sao đối với một ngoại thất mà phải bảo hộ nghiêm mật đến nỗi như vậy? Đây chỉ có thể chứng tỏ, nữ nhân này vô cùng quan trọng đối với Hữu tướng. Nếu không phải đời trước Tiết Thần biết Hữu tướng có một ngoại thất họ Liễu, hiện tại nàng ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt thì rất có thể Tiết Thần cũng không biết nàng ta là ai.

Nếu dạng người như thế này mà có tâm tư muốn hãm hại, Tiết Thần thật không dám bảo đảm chính mình có thể toàn thân mà lui hay không?

Trong lòng tuy kinh nghi nhưng mặt ngoài vẫn thực bình tĩnh, Tiết Thần nhếch miệng mỉm cười. Nếu Liễu Yên đã biết nàng phái Nghiêm Lạc Đông đi tra chuyện của nàng ta, Tiết Thần cũng liền không có gì giấu giếm, dứt khoát nói thẳng: “Liễu cô nương hẳn đã biết, ta phái người cùng không phải vì ngươi mà vì người bên cạnh ngươi quá mức làm càn, vì thế mới làm ta biết ngươi tồn tại. Ta vô tình gây khó xử cho ngươi, tin tưởng Liễu cô nương cũng có thể cảm giác ra được. Người của ta chưa bao giờ tới gần chủ viện của ngươi nửa bước, còn thỉnh Liễu cô nương thứ lỗi.”


Liễu Yên đột nhiên cười thành tiếng, bộ dạng rất bình tĩnh, cho người khác cảm giác như nàng ta đang tản bộ giữa loạn quân giống như trong sân vắng. Tiết Thần ở trong lòng thắc mắc,  một nữ tử như vậy vì sao cam tâm làm ngoại thất? Càng chưa nói đến tuổi tác của nàng ta so với Hữu tướng có thể làm tổ tôn, rốt cuộc nàng ta vì mục đích gì?

“Không phải người của phu nhân không muốn tới gần, mà là không thể . . .” Liễu Yên nhìn lướt qua Nghiêm Lạc Đông dung mạo bình thường, cười như không cười chuyển ánh mắt tới trên người Tiết Thần.

Tiết Thần không hề có loại xấu hổ bị người chọc thủng, mà chỉ hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Liễu cô nương cũng quá tự tin rồi.”

Liễu Yên thướt tha dịch bước đến trước mặt Nghiêm Lạc Đông, dùng cặp mắt thông tuệ đánh giá ông ta từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới nói: “Nghiêm Lạc Đông, Nghiêm Bách hộ, ta cũng không biết ông còn có bản lĩnh bực này?”


Một câu nói toạc ra thân phận của Nghiêm Lạc Đông, không có chút nào nghi ngờ, nói vậy cũng đã điều tra kỹ càng. Tiết Thần không chút nào nghi ngờ bản lĩnh của nữ nhân này, cho rằng Nghiêm Lạc Đông sẽ bị tư thế của nữ nhân này chấn trụ, không ngờ ông ta thế nhưng vẫn rất ngang tàng, tiến lên phía trước một bước bức cho Liễu Yên phải lui về phía sau một bước để hai người không đến nỗi đụng phải. Hai nha hoàn của Liễu Yên tuy thân hình gầy gò nhưng rắn chắc, xem cách nện bước thì biết tất nhiên cũng là võ công cao thủ, khi Liễu Yên bị bức lui một bước về phía sau, hai nha hoàn liền tiến lên bảo hộ hai bên của Liễu Yên, phòng bị nhìn Nghiêm Lạc Đông, mà Liễu Yên cũng vì Nghiêm Lạc Đông vô lễ mà lạnh mặt.

Chỉ nghe Nghiêm Lạc Đông nghiêm trang nói: “Liễu cô nương hiểu lầm, Nghiêm mỗ không phải vào không được mà chỉ là chưa muốn đi vào. Trong thiên hạ này không có chỗ nào Nghiêm mỗ vào không được, Liễu cô nương có muốn thử hay không?”
Oa oa oa oa, Tiết Thần thầm dựng ngón tay cái cho vị trưởng thị vệ trước nay ít khi nói cười, vốn tưởng rằng Nghiêm Lạc Đông là kiểu quân tử lạc hậu, không ngờ lại thản nhiên dạy dỗ một tiểu cô nương tới khiêu khích. Xem câu nói vừa rồi của Liễu Yên đã làm Nghiêm Lạc Đông cảm thấy sự "chuyên nghiêp" của bản thân đã chịu khiêu khích, lúc này mới mở miệng phản kích.

Không thể không nói . . . chơi quá đẹp!

Đôi mắt Liễu Yên lóe lên một tia tinh xảo, ẩn hiện một chút hung tàn, bước ra khỏi vị trí trước mặt Nghiêm Lạc Đông, lại về đứng đối diện Tiết Thần âm trầm nói: “Sau này Thiếu phu nhân cần phải ước thúc tùy tùng nhiều hơn. Nếu lại có lần sau muốn thử thì cũng đừng trách ta không khách khí.”

Tiết Thần biết hôm nay nàng ta chủ yếu chỉ là cảnh cáo chứ không thật sự đụng vào mình. Nếu có thể được, Tiết Thần cũng không muốn đối đầu chính diện với nàng ta, lý do cũng giống với Liễu Yên -- lúc này Liễu Yên chưa biết rõ ràng thực lực của Tiết Thần, mà Tiết Thần cũng không biết bản lĩnh của Liễu Yên. Hai người cứ như tỷ muội cùng cha khác nương lần đầu gặp nhau, sự hiểu biết về nhau vẫn còn ở trong mây mù dày đặc, không biết gì về nhau nhưng lại biết rõ ràng sự tồn tại của đối phương.
Tiết Thần hơi mỉm cười đáp lễ: “Với điều kiện là Liễu cô nương không cần phóng túng não tàn gây chuyện với ta, vậy thì dĩ nhiên ta sẽ không quản trên đầu Liễu cô nương. Nhưng nếu lại có lần tới, ta vẫn như cũ không dám cam đoan ta sẽ ngồi yên.”

Liễu Yên đương nhiên biết ‘não tàn’ trong lời nói của Tiết Thần là ám chỉ ai. Không cần phải nói, thảm án vừa phát sinh ở phủ Thanh Dương Công chúa không thoát khỏi liên can đến nữ nhân này. Nghĩ đến hộ vệ bên người hồi bẩm không ai phát hiện ra thân phận của mình đã bị người dò thám, đây chứng tỏ Liễu Yên chưa biết Tiết Thần đã nắm được bao nhiêu chuyện của mình. Bỗng nhiên nhận ra có người đã biết trước về mình, sau này dĩ nhiên không nên hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này bị bẻ gãy một Thanh Dương Công chúa, thôi thì coi như mua cho mình một cái giáo huấn, dù sao quân cờ này vốn dĩ cũng không ôm hy vọng có thể được việc, bất quá chỉ là dùng đá thử vàng mà thôi.
Liễu Yên không trả lời mà chỉ lui ra phía sau hai bước hành lễ với Tiết Thần, sau đó bèn giống như một khách nhân, ở trong tiệm chọn vài món đồ, trực tiếp trả tiền rồi chạy lấy người. Lúc Liễu Yên đi ngang người Nghiêm Lạc Đông, ánh mắt phẫn hận lại như có như không lướt qua.

Cô nương này . . . dường như thuộc loại trời sinh thích đại thúc . . . Bất quá, Tiết Thần lại nhớ đến tuổi tác của Hữu tướng . . . có lẽ còn là loại thích đại gia.