[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 210: KẾT NGHĨA


Tâm tư Tiết Thần trầm xuống, hắn đương nhiên hào phóng -- Lý Văn Xương là Trạng Nguyên năm Tân Dậu, sau làm Lễ Bộ Thượng Thư; Trương Phàm là Bảng Nhãn năm Bính Dần, sau giữ chức Thái Sử Lệnh; Tề Tu Bình càng khó lường hơn, tuy thân phận là thứ tử thứ phòng nhưng nhờ có công cứu giá nên được trực tiếp phong Hầu, cưới Công chúa nhỏ nhất của Hoàng gia, từ đấy một bước lên mây. Những người này hiện giờ thoạt nhìn đều xuất thân bần hàn tiền đồ xa vời, nhưng chỉ có người sống qua một đời mới biết được sau này bọn họ vinh quang đến cỡ nào.

Tống An Đường không học hành, bản thân không thể nào thi đậu Trạng Nguyên, không có công danh thì không cách gì bò lên trên. Đời trước hắn chỉ vào được bên lề của quan trường, chưa bao giờ lấn vào trung tâm, cho dù hắn muốn bò lên trên cũng không biết phải làm như thế nào? Điều duy nhất hắn có thể làm được chính là tìm những người tương lai có khả năng thăng chức rất nhanh, trước tiên kết giao với bọn họ, sau đó đầu cơ để kiếm lợi, như thế hắn sẽ thành kẻ dìu dắt những người kia, cho rằng làm vậy sẽ giúp ích cho tương lai của hắn. Tính toán của hắn còn không tính là quá ngu, Tiết Thần nhếch miệng cười âm trầm. Tuy nhiên, những người này cũng còn phải mất mười mấy năm nữa mới một bước lên mây, sao hắn không nghĩ tới hắn có thể chịu đựng mười năm nữa hay không? Đến lúc đó, Trường Ninh Hầu phủ cũng đã suy thoái, hắn là rắm nào người ta còn nhớ hắn à? Người ta cũng không phải kẻ ngốc, chỉ bằng hôm nay ngươi giúp người ta bữa cơm mà sau này bọn họ phải dốc lòng tương trợ ngươi hay sao? Đừng đùa! Trên đời này, người và người kết giao với nhau thì điều kiện quan trọng hàng đầu chính là cùng cấp bậc -- hôm nay ngươi kết giao với hắn, sau này hắn công thành danh toại, nếu cùng cấp bậc với ngươi thì các ngươi mới có thể tiếp tục tương giao nâng đỡ nhau; nhưng nếu hắn thăng chức rất nhanh mà ngươi lại trở thành hạ đẳng, vậy thì dựa vào cái gì mà người ta phải bị ngươi liên lụy chứ?


Sống lại một đời, Tống An Đường vẫn không thể rút ra được kinh nghiệm để biết nên sống thế nào. Hắn vĩnh viễn vẫn không nghĩ tới phải tự mình nỗ lực đi lên để cải thiện cuộc sống của hắn, đằng này hắn vẫn theo cách sống như đời trước, luôn đem hy vọng ký thác lên người khác. Với cách làm "giăng lưới lấy lòng" như vậy, nếu mười mấy năm sau hắn vẫn còn trụ được thì những người này có lẽ sẽ cho hắn vài phần thể diện, nhưng nếu hắn không còn nữa hoặc là thân phận địa vị mất hết, vậy thì những người này còn ai nhớ rõ hắn là gã nào.

“Trừ những chuyện đó ra thì sao?”

Tiết Thần khôi phục biểu tình, vùi đầu tiếp tục luyện chữ, Nghiêm Lạc Đông ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không còn gì đáng nói. Mỗi ngày hắn chỉ đi dạo trong kinh thành, ngẫu nhiên cũng đi uống hoa tửu. À, gần đây hắn lại nạp một nữ tử thanh lâu làm thiếp.”


Tiết Thần suy nghĩ rồi hỏi: “Nữ tử thanh lâu kia có phải tên Tần Dĩnh hay không?”

“Phải, đúng là nàng ta. Làm sao phu nhân biết được?” Nghiêm Lạc Đông có chút kinh ngạc.

Tiết Thần cong môi trả lời: “Mấy ngày trước hồi Tiết gia, thái thái có nói cho ta nghe. Thái thái đi tham gia yến hội nghe Trường Ninh Hầu phu nhân oán giận kể cho người khác.”

Thật ra cũng không phải như vậy, sở dĩ Tiết Thần biết được chỉ do đời trước Tống An Đường bởi vì Tần Dĩnh mà cãi nhau với Úc thị một thời gian -- Úc thị không muốn một nữ tử thanh lâu vào nhà sợ nàng ta dơ bẩn, nhưng Tống An Đường lại nói dù sao cũng chỉ làm thiếp nên dơ không quan hệ, hắn không để bụng khăng khăng muốn rước về, cuối cùng Úc thị phải đồng ý; nhưng rốt cuộc Tần Dĩnh lại bị Võ An Hầu Thế tử phỗng tay trên nạp vào Võ An Hầu phủ trước một bước khiến Tống An Đường tiếc nuối vô cùng. Không ngờ một đời này, hắn giống như cẩu thích ăn phân không thay đổi được, đối với loại chuyện nữ sắc vẫn rất chấp nhất nhớ mãi không quên. Đúng là cái thứ không tiền đồ!
Nghiêm Lạc Đông gật đầu: “À, thì ra là thế.”