[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 217: TRỊ THẢM


Ô thị đang muốn đi vào thì lại bị một thanh âm vội vàng gọi lại, là Hoài Nam Vương Thái phi. Tả thị đầy mặt tươi cười đi về hướng Ô thị kéo Ô thị vào phòng. Tôn ma ma dẫn theo tất cả nha hoàn hầu hạ ra bên ngoài, Tả thị mới nói với Ô thị: "Đã thành công rồi, ta cố ý chờ đến hừng đông mới đến tìm muội. Muội yên tâm đi, chuyện muội nhờ ta thì ta cam đoan giúp muội làm thật xinh đẹp, tuyệt đối sẽ không dung con tiện nhân kia tự tại sống tại mí mắt của muội."

Ô thị nghe Tả thị cam đoan như vậy, đáy lòng bất an mới hơi tốt một chút, gật đầu chộp tay Tả thị nắm chặt như người chết đuối vớ được miếng ván nổi: "Chuyện kia, tất cả đều kính nhờ tỷ tỷ."

Tả thị trấn an: "Muội cứ yên tâm đi, Cẩn phi nương nương là ngoại chất nữ ruột thịt của ta, kỳ này muội giúp nương nương làm nên chuyện lớn như vậy, chắc chắn nương nương sẽ đa tạ muội. Đến lúc đó, muội còn sợ không đè đầu được di nương nho nhỏ kia hay sao? Trong chốc lát ta phải rời khỏi nơi này, thành lí xảy ra chuyện lớn như vậy ta cũng không tiện ở lâu, bất quá chờ ta hồi Hoài Nam nhất định sẽ không quên muội muội nhờ vả."


Ô thị đưa Tả thị đến viện trước cửa nói lời tạm biệt. Ma ma bên người của Tả thị chạy tới, nói thầm vào bên tai Tả thị: "Thái phi, không ổn, chưa tìm thấy Vương phi. Lùng khắp mọi nơi cũng không thấy người."

Tả thị và Ô thị liếc nhau, Tả thị nói: "Nàng ta có thể đi chỗ nào? Tiếp tục tìm, chớ trì hoãn chúng ta quay về."

Ma ma kia có chút sốt ruột: "Đã tìm khắp tất cả mọi nơi rồi nhưng không thấy! Thị tỳ của Vương phi cũng không thấy."

Ô thị nghe đến đó cũng cảm thấy không đúng: "Ủa . . . Vương phi bị làm sao vậy? Nàng đi chỗ nào cũng chưa từng nói cho tỷ tỷ à?"

Trên mặt Tả thị hiện ra vẻ xấu hổ, gượng cười nói: "Để muội cười chê rồi, tức phụ này của ta lá gan cũng quá nhỏ, thế nhưng sợ hãi đến vậy, sợ hãi gánh trách nhiệm nên chắc trốn rồi! Ta đây liền đi tìm xem sao."


Ô thị càng thêm không hiểu: "Vương phi trốn cái gì?"

Bất quá chỉ là bắt người mà thôi, nàng ta ở trong Nhữ Nam Vương phủ đâu cần phải làm cái gì, vì sao đến nỗi phải trốn? Bất quá nếu Tả thị cũng không lo lắng thì Ô thị có gì cần lo đâu chứ.

"Khi ta tìm được người rồi thì sẽ trực tiếp rời đi, không đến nói lời tạm biệt với muội muội một lần nữa. Bên Vệ Quốc Công phủ nếu có tìm đến, muội cứ việc nhắn lời cho bọn họ đến Hoài Nam Vương phủ nhận người. Chúng ta có đại lễ muốn tặng bọn họ!" Tả thị nói xong lời này, từ sau cổng vòm liền truyền đến một trận vỗ tay.

Hàn thị và Lâu Ánh Yên từ sau cổng vòm đi ra dọa Tả thị giật nảy mình, thấy người đến là Vệ Quốc Công phủ Nhị phu nhân và Lâu Ánh Yên mới lấy lại bình tĩnh. Hàn thị đi tới hỏi: "Thỉnh an hai vị Thái phi! Lúc nãy chúng ta đến không khéo, không kịp nghe rõ ràng Hoài Nam Vương Thái phi nói cái gì? Hiện tại có thể thỉnh Thái phi nói một lần nữa cho chúng ta nghe hay không? Vì sao Lâu gia chúng ta muốn tìm gì đó thì phải trực tiếp đi Hoài Nam Vương phủ? Chúng ta muốn tìm cái gì thế?"
Tả thị biến sắc mặt, nhìn phía sau Hàn thị và Lâu Ánh Yên cũng không có hộ vệ mới yên lòng, hừ lạnh: "Ngươi không biết gì sao? Vậy ta cũng không cần cố ý nói cho các ngươi biết. Nếu đến thời điểm nào các ngươi phát hiện thì cứ đi Hoài Nam Vương phủ tìm ta."

Nói xong lời này, Tả thị liền đưa tay đẩy ra Hàn thị, dẫn theo ma ma lúc nãy đến báo tin hướng về phía cổng vòm đi ra ngoài. Nhưng vừa lướt qua Hàn thị, toàn thân Tả thị liền triệt để sững sờ.