[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 224: BÁ VƯƠNG
Dạo này Mạc ca nhi rất sợ tiểu thổ phỉ này, vài ngày trước đoạt đồ chơi bị đẩy ngã xuống đất nên hắn không dám chọc Tuân ca nhi nữa. Nhìn vòng hoa mình cực cực khổ khổ bện tốt lập tức bị phá hỏng, đã vậy còn bị Tuân ca nhi khi dễ ghét bỏ, trong lúc nhất thời cảm thấy ủy khuất đầy bụng, bẹp miệng khóc ‘oa’ một tiếng làm Tiết Thần và Lâu Ánh Yên đang ngồi ở bàn đá bên cạnh nói chuyện đều bị giật mình, vội vàng chạy tới.
Tiết Thần nhìn Tuân ca nhi giống như một tảng thịt ngồi ở trên cỏ quan sát Mạc ca nhi khóc òa đang được Lâu Ánh Yên ôm vào lòng dỗ dành, không chút nào giao động ngược lại còn dùng ngón tay mũm mĩm chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ của mình lải nhải: “Ca ca xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ.”
Trên mặt Lâu Ánh Yên hiện ra vẻ ngượng ngùng, Tiết Thần cũng có chút ngại, xách tiểu tử kia lên, cũng không ôm hắn cứ để hắn đứng như vậy, từ trên cao nhìn xuống cho hắn ánh mắt cảnh cáo mắng: “Đó là vòng hoa của ca ca, Tuân ca nhi không thể phá hư, mau nói xin lỗi ca ca.”
Tiết Thần dở khóc dở cười, một vài nha hoàn bà tử xưng hô hắn là ‘Thiếu gia’, hắn thì khen ngược, vừa học liền dùng để kêu chính mình. Thân mình nho nhỏ nghiêm túc đứng thẳng, bộ dáng chứng tỏ hắn đang rất có lý.
Lâu Ánh Yên không muốn để hài tử khó xử, chỉ là Mạc ca nhi vẫn luôn khóc nháo không thôi, nàng đành phải cáo biệt với Tiết Thần bế Mạc ca nhi đi. Chờ hai người họ đi rồi, Tiết Thần mới quay đầu lườm tên tiểu bá vương, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt hắn giận dỗi mắng: “Tính tình này của ngươi cũng không biết giống ai, cứ như là bá vương vậy. Ta thấy phải để cho cha ngươi quản giáo thật đàng hoàng mới được.”
Tuân ca nhi nhìn mẫu thân thơm thơm gần ngay trước mắt, trong miệng đang nói gì đó mà hắn không hiểu. Bất quá tâm tư của hắn cũng không cố gắng muốn hiểu xem Tiết Thần đang nói gì, cũng không hiểu "giao cho cha quản giáo" là có ý gì, hắn duỗi tay liền muốn giựt lấy khuyên tai thạch lựu của Tiết Thần. Hạ Châu ở bên cạnh nhìn thấy, sợ tai Tiết Thần bị giựt đau vội vàng ngăn lại Tuân ca nhi, hòa hoãn nói: “Tuân ca nhi ngoan, thứ này không thể giật xuống.”
Tuân ca nhi không chịu nghe, ưỡn bộ ngực nhỏ nói: “Ta muốn!”
Hạ Châu bất đắc dĩ nhìn về Tiết Thần cầu cứu. Tiết Thần cảm thấy tính tình bá vương của nhi tử nếu không được dạy lại thì tương lai sẽ thành thói quen, vậy thì cũng không phải chuyện gì tốt, bèn một tay ôm hắn lên, ra vẻ tức giận nói: “Muốn cái gì mà muốn? Trên đời này nào có thứ gì ngươi muốn là phải cho ngươi? Đừng nhúc nhích, coi chừng mẫu thân đánh mông ngươi đấy.”
Chỉ là, Tiết Thần hiếm khi làm một nghiêm mẫu nên Tuân ca nhi cảm thấy mới mẻ cực kỳ, cho rằng Tiết Thần đang đổi hình thức chơi đùa với hắn, càng đét mông hắn lại càng cười ngặt nghẽo. Tiết Thần nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của hắn, tức khắc có một loại cảm giác vô lực -- tiểu tử này hoàn toàn kế thừa sự vô lại của cha hắn chứ còn gì nữa!
Tiết Thần cũng chỉ làm bộ phất nhẹ vài cái, làm sao mà nỡ xuống tay với nhi tử bảo bối. Nghĩ đến hôm nay vừa đúng lúc Lâu Khánh Vân nghỉ hưu mộc ở nhà, Tiết Thần bèn ôm nhi tử đi tìm cha hắn. Lâu Khánh Vân đang lau chùi binh khí, Tiết Thần ở kho binh khí giao vào tay Lâu Khánh Vân một Tuân ca nhi đang cười khanh khách không ngừng: “Nhi tử của chàng nè, chàng dạy hắn đi. Hiện giờ chính là cứng đầu khó lường, ba ngày hai bữa khi dễ Mạc ca nhi đến khóc. Tính tình này nếu để mặc kệ không quản giáo, tương lai không chừng lại thành bá vương vô lại gì đấy!”
Lâu Khánh Vân một tay cầm kiếm, liếc mắt nhìn nhi tử đang ở trong lòng Tiết Thần ôm chặt không muốn rời, đột nhiên mỉm cười bảo Tiết Thần cứ yên tâm, phụ thân này nhất định dạy dỗ nhi tử cho thật tốt, vân vân . . . Nói xong liền ôm nhi tử vào kho binh khí. Tiết Thần nghĩ thầm cứ để Lâu Khánh Vân hù dọa Tuân ca nhi cũng tốt, miễn cho tính tình tiểu tử này bị sủng hư.