[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 236: DỰ CẢM
"Chàng hãy tin tưởng ta, nếu chuyện này xảy ra đúng như vậy thì có thể làm cho Thái Tử ở ngay lúc này bị thương nguyên khí, vậy tương đương với chuyện cho Nhị Hoàng tử cơ hội để nghỉ ngơi dưỡng sức. Chuyện này liên lụy rất lớn, chàng có thể không tin ta, nhưng trước tiên hãy bố phòng một chút cũng không gây trở ngại gì."
Tiết Thần kiệt lực thuyết phục Lâu Khánh Vân tin tưởng mình, nàng cũng biết chuyện này khó lý giải khó tin tưởng bao nhiêu, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể nói với Lâu Khánh Vân, nếu nói với những người khác thì bọn họ khẳng định sẽ coi nàng như một kẻ điên.
Lâu Khánh Vân trầm ngâm một lát, kéo tấm bản đồ địa hình Tiết Thần vẽ lên nhìn, sau đó mới nhíu mày hỏi Tiết Thần: "Nàng muốn nói, dự cảm lúc này của nàng thật giống như lần trước nàng dự cảm ta sẽ xảy ra chuyện ở Trác châu hay sao?"
Lâu Khánh Vân trầm mặc làm Tiết Thần sắp tuyệt vọng, lại đột nhiên nghe hỏi như vậy, Tiết Thần ngẩng đầu nhìn phu quân, trong đôi mắt đen bóng tràn đầy nghiêm túc, Tiết Thần cũng dùng ánh mắt nghiêm túc giống như vậy gật đầu xác nhận: "Phải."
Nhận được câu xác định của Tiết Thần, Lâu Khánh Vân lại cúi đầu nhìn bản đồ địa hình phát ngốc.
Thật ra mãi cho đến hôm nay Lâu Khánh Vân vẫn cảm thấy nghi hoặc đối với chuyện vì sao Tiết Thần xuất hiện ở Trác châu đúng lúc như vậy, hắn cũng đã từng phái người tìm hiểu hướng đi của Tiết Thần trong đoạn thời gian đó, nhưng tìm hiểu ra kết quả lại khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối. Thám tử nói cho hắn, Tiết gia Đại cô nương đã sớm phòng ngừa chu đáo thậm chí trước khi hắn đi Trác châu, điều động mấy chục hộ vệ Tiết gia tiến đến đóng quân ở tửu trang Trác châu, còn phái thủ lĩnh hộ vệ đi từng địa phương ở Trác châu chiêu mộ thị vệ, suốt hơn một năm đó nàng tốn không biết bao nhiêu kinh phí mỗi tháng đều đưa đến Trác châu chỉ để huấn luyện hộ vệ mới chiêu mộ. Nếu nàng ở Trác châu có buôn bán lớn, hoặc là thể theo lời nàng nói muốn kinh doanh ở Trác châu, vậy thì chiêu mộ thị vệ rồi huấn luyện chặt chẽ như vậy làm gì, không phải để đánh giặc mà hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt không khác gì quân doanh . . . Lúc hắn bị trọng thương cho rằng mình chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng xuất hiện theo hắn cùng nhảy xuống vách núi. Mắt thấy hai người chắc chắn phải bỏ mạng dưới vực sâu thì chính nhờ những hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt ở Trác châu đã nhanh chóng tập hợp mang theo công cụ xuống vực sâu tìm người. Nếu không phải nhờ có nàng và những hộ vệ đó, chờ người từ kinh thành tới tìm thì thân xác của hắn đã thối rữa biến thành bộ xương khô.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng hắn phải công nhận Tiết Thần thật sự có thể thấy được tương lai. Lần trước nàng đã thành công cứu hắn, vậy lần này có thể thành công cứu Thái Tử hay không? Nhưng nếu muốn cứu thì nên dùng phương pháp gì để cứu đây? Rốt cuộc tuy rằng nàng biết đại khái thời gian, nhưng lại không thể đưa ra bằng chứng rõ ràng chuyện đó có thể xảy ra, hắn đâu thể vô duyên vô cớ ngăn đón Thái Tử và Hoàng Thượng không được đi tuyến đường đó.
Tiết Thần thấy Lâu Khánh Vân cau mày xem bản đồ một cách nhập thần, nàng biết Lâu Khánh Vân đang suy nghĩ cách nào để ngăn chặn vụ này, không khỏi lại đưa ra một ít kiến nghị: "Thật ra ta cảm thấy rất kỳ quái, núi Vòi Voi đã đứng sừng sững trăm năm, dường như cũng chưa từng phát sinh chuyện sạt lở, mà đoạn đường đó cũng không dễ dàng sụp đổ. Nếu thật sự phát sinh ra tai nạn này, có thể là do con người nhúng tay hay không?"
Ánh mắt Lâu Khánh Vân quả nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Tiết Thần hỏi: "Nàng muốn nói, đây không phải thiên tai mà là nhân họa?"
Tiết Thần hít sâu một hơi: "Ta chỉ cảm thấy nếu là ý trời thì sự tình sẽ không trùng hợp nhiều như vậy. Chàng ngẫm lại xem, nếu Thái Tử thật sự bị thương thì kẻ được lợi nhiều nhất chính là ai?"
Đôi mày Lâu Khánh Vân rốt cuộc giãn ra, cẩn thận cuốn lại bản đồ địa hình Tiết Thần họa, sau đó liền mang theo ra cửa nói với nàng một câu: "Đêm nay ta sẽ không về, có việc phải làm."
Tiết Thần dĩ nhiên sẽ không cùng Lâu Khánh Vân dây dưa ở ngay lúc này, đương nhiên là hy vọng chàng đi thăm dò rồi phòng bị càng sớm càng tốt.
Cho dù nàng không phải thực xác định núi Vòi Voi sụp đổ có phải việc làm của Nhị Hoàng tử và bọn Lý Đạt hay không, nhưng trực giác nói cho nàng đây không phải là thiên tai. Chỉ cần không phải thiên tai thì trên lý thuyết đều có thể phòng ngừa, nếu có thể phòng ngừa tai nạn này vậy không thể ngồi ở nhà chờ chết.
Mà nàng biết, chuyện này sẽ là một bước ngoặt lớn đối với rất nhiều người. Lý Đạt muốn ở trước mặt Nhị Hoàng tử lập công, cầu được trọng dụng sau này. Mà nếu nàng đứng ở vị trí Hà Nguyên Cừ thì nhất định cũng sẽ dựa vào một chuyện lớn này để lấy được tín nhiệm của Lý Đạt, cuối cùng leo lên cây đại thụ Nhị Hoàng tử, sau này trở thành ác quan khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật. Nhưng nếu không có đại sự này tác hợp, Nhị Hoàng tử sẽ không có cách gì nhân cơ hội nhảy vào, Lý Đạt cũng không thể trở thành tâm phúc của Nhị Hoàng tử, mà nếu Lý Đạt không phát tích được thì Hà Châu Hà Nguyên Cừ sẽ không có cơ hội sau này làm ác quan.