[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 259: KHỐNG CHẾ
“Gặp . . . Võ . . . Đào . . .” Thân người tê liệt phải cố gắng hết sức mới nói ra ba chữ này. Liễu Yên ngẩn người, sau đó mới hồi phục phản ứng nhẹ nhàng nói với Hữu tướng: “Tướng gia muốn gặp Võ Đào, Yên nhi hiểu rõ, ngài uống dược xong rồi Yên nhi liền phái người truyền hắn tiến vào.”
Hữu tướng run rẩy gật đầu, Liễu Yên hầu hạ lão ta uống từng chút từng chút, một nửa vào miệng phân nửa chảy ra, Liễu Yên không chê cứ tiếp tục cẩn thận đút thuốc. Đôi mắt Hữu tướng nhìn nàng một cách cảm động, uống thuốc xong miệng lại run rẩy rặn ra vài chữ: “Khổ . . . cho . . . ngươi . . .”
Nàng nói ra một tràng tình ý chân thành làm Hữu tướng cũng rất cảm động, run rẩy giơ tay xoa đầu vai Liễu Yên, gian nan gật đầu. Một chưởng kia của Lâu Khánh Vân nhất định là đánh vào huyệt vị sau cổ của lão, làm lão biến thành dáng vẻ hiện giờ, tội nghiệp cô nương như hoa như ngọc phải hầu hạ lão. Lúc trước Hữu tướng chỉ cảm thấy nha đầu này thông minh lanh lợi, ôn nhu hiểu chuyện, rất có thủ đoạn, vốn tưởng rằng chỉ vì nàng không muốn phiêu bạt chốn loạn thế nên mới chịu an ổn ở lại bên người lão. Thế nhưng lại không ngờ nàng thật sự động tình, sau khi lão trúng gió vẫn không rời không bỏ ngày đêm vất vả hầu hạ, so với hiền thê nhi nữ còn chu đáo hơn. Tả Thanh Liễu cảm thấy vô cùng an ủi, nghĩ tới có một số việc đích xác có thể giao thác vào tay nàng.
Võ Đào tiến vào nhìn thấy Hữu tướng như vậy trong lòng rất chua xót, quỳ xuống trước giường Hữu tướng. Liễu Yên ngồi ở mép giường, cúi người xuống cẩn thận nghe Hữu tướng nói, sau khi nghe xong mới thông truyền lại cho Võ Đào: “Tướng gia hỏi ngươi, tặc tử Lâu Khánh Vân kia đã bắt được chưa?”
Võ Đào có chút hổ thẹn, do dự một lát mới nói: “Khởi bẩm Hữu tướng, còn, còn chưa bắt được. Tuy rằng đã biết hướng đi của Lâu Khánh Vân, chỉ là bên người hắn cao thủ san sát, người của chúng ta tấn công vài lần cũng chưa thể xâm nhập vòng ngoài, cho nên . . .”
Liễu Yên lại cúi người xuống, nghe xong liền truyền lại: “Tất cả ám vệ đều phái ra rồi sao?”
Võ Đào gật đầu: “Phải, đều phái ra rồi.”
Liễu Yên không chờ nghe ý Hữu tướng, tự mình gay gắt hỏi Võ Đào: “Lâu Khánh Vân làm hại Tướng gia đến mức này, người trong tay ngươi đều ăn chay hay sao? Ngày thường thấy bọn họ rất lợi hại mà, bây giờ ngay cả một người cũng không bắt được!”
Lúc nàng nói những lời này dáng vẻ thật sự sốt ruột, đôi mắt tức khắc đỏ lên, tình ý chân thành có thể thấy được rõ ràng. Hữu tướng run rẩy chuyển tay đụng vào mu bàn tay của Liễu Yên, Liễu Yên vội vàng chậm chậm khóe mắt, cúi người xuống nghe phân phó, nghe xong bèn gật đầu, sau đó mới ngồi thẳng dậy nói với Võ Đào: “Hữu tướng suy đoán, Lâu Khánh Vân nhất định muốn chạy về hướng Mạc Bắc, phải làm sao chặn gϊếŧ được hắn ở trên đường. Nếu chờ hắn chạy tới Lâu gia quân doanh ở Mạc Bắc thì các ngươi càng không có cơ hội gϊếŧ hắn! Đi điều động Thanh bang cùng các bang phái khác ở bên đường hỗ trợ, nhất định phải bắt cho được Lâu Khánh Vân để bầm thây vạn đoạn!”
Võ Đào có chút nôn nóng trả lời: “Cô nương đừng giận, thuộc hạ liền đi làm ngay. Chẳng qua dựa vào những cao thủ vây quanh Lâu Khánh Vân hiện giờ, cho dù có triệu tập người Thanh bang cũng chưa chắc có thể chặn đứng hắn! Thuộc hạ nhất định tận lực.”
Liễu Yên không đợi Hữu tướng mở miệng liền nói thẳng: “Không phải chỉ tận lực thôi mà nhất định phải làm được! Lâu Khánh Vân làm hại Tướng gia đến tình trạng này, ngươi không đau lòng nhưng ta rất đau lòng, bằng bất cứ giá nào cũng không thể buông tha hắn! Huống chi, sự kiện lần này rõ ràng chính là Thái Tử sai sử Lâu Khánh Vân cố ý gây ra. Lâu Khánh Vân là phụ tá đắc lực của Thái Tử, chỉ có gϊếŧ hắn thì Nhị Hoàng tử mới có khả năng thượng vị! Những việc này từ trước Tướng gia đã cẩn thận phân phó qua, chẳng lẽ ngươi không hiểu hay sao?”
Võ Đào thấy bộ dáng Liễu Yên xác thật sốt ruột đến bốc hoả, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn đôi môi Hữu tướng run rẩy lợi hại, Võ Đào thò lại gần, chỉ nghe Hữu tướng hung ác phát ra một chữ: “Gϊếŧ . . .”
Một chữ này chứa đầy tâm tình phẫn nộ, Võ Đào cũng cảm thấy hốc mắt chua xót -- một vị quyền tướng thuở nào đột nhiên lại biến thành bộ dáng như thế, trách không được Liễu Yên cô nương tức giận như vậy. Liễu Yên thấy cảm xúc của Hữu tướng trở nên kích động cả người bắt đầu run rẩy, vội vàng cúi xuống ôm chầm lấy thân mình của Hữu tướng để ổn định lại, sau đó mới vẫy tay cho Võ Đào nói: “Ngươi mau lui xuống đi, chuyện Tướng gia phân phó nhất định phải làm tốt, biết không?”
“Vâng.”
Võ Đào lui ra thì Hữu tướng lại run run rẩy rẩy nói ra mấy chữ: “Tìm . . . Vương . . . Quốc . . .”
Một chữ cuối cùng không thể nào nói nên lời, Liễu Yên cực kỳ thông minh hỏi: “Tướng gia muốn sai Võ Đào đi tìm Đình Uy Tướng quân Vương Quốc Duy hỗ trợ phải không?” Vương Quốc Duy cai quản đại doanh Đông Sơn, Hữu tướng từng có ân cứu mạng hắn, trong tay hắn cũng có binh lực rất tinh duệ, khó trách Hữu tướng sẽ nghĩ đến hắn.
Hữu tướng trợn mắt gật đầu, sau khi Liễu Yên minh bạch liền nói: “Được, vậy Tướng gia hãy yên tâm nằm nghỉ, Yên nhi sẽ kêu Võ Đào đứng lại, bảo hắn đi tìm Đình Uy Tướng quân.”
Nói xong Liễu Yên liền vội vàng ra cửa. Hữu tướng nhìn thân ảnh nôn nóng của nàng trong lòng vô cùng an ủi, may mắn ngay ở lúc này còn có một hồng nhan tri kỷ như Liễu Yên kề cận bên người . . .