[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả
Chương 263: BIẾN HÓA
Hạ Châu do dự một chút, sau đó mới gật đầu: “Nhìn dáng vẻ . . . coi bộ là vậy.”
Tiết Thần hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, chờ đại khuê nữ cũng bú xong rồi, nàng mới sửa lại vạt áo vén màn bước xuống giường, do dự trong chốc lát rồi định ra ngoài: “Không được, cũng không thể để Thế tử làm bậy như vậy. Tuân ca nhi đâu bao giờ phải chịu khổ đến thế! Hiện tại trong lòng nhất định cực kỳ sợ hãi.”
Hạ Châu ngăn cản Tiết Thần: “Phu nhân, bên ngoài phòng chất củi có bốn hộ vệ canh giữ, ngài vào không được đâu. Nô tỳ phải len lén từ phía sau lùm cây bò vào mới nhìn thấy được, làm sao mà ngài đi vô! Có tới đó thì cũng bị Thế tử ngăn ở bên ngoài.”
Tiết Thần đâu chỉ chưa ngủ, ngay cả bộ xiêm y ban ngày cũng chưa thay ra, từ giường ngồi dậy muốn xuống đất, Lâu Khánh Vân vội vàng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, để ta tự đi tắm là xong. Nàng mau ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”
Nói xong câu đó Lâu Khánh Vân liền cất bước vào tịnh phòng, lại bị thanh âm rét lạnh của Tiết Thần kéo lại: “Nhi tử ngủ phòng chất củi mà chàng còn muốn ngủ nơi này?”
Lâu Khánh Vân liếm môi: “Hắc hắc, ta, ta không ngủ nơi này thì ngủ chỗ nào đây! Ai nha, nàng cũng đừng lo lắng, không phải ta đang tôi luyện cho tiểu tử nhà mình sao? Nói là phòng chất củi nhưng bên trong rất sạch sẽ, giường gỗ đàn hương, nệm gấm nhồi bông từ Giang Nam rất ấm áp, êm ái không thua gì giường nệm của chúng ta đâu. Bên ngoài còn có bốn năm hộ vệ canh giữ, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lâu Khánh Vân vừa nói là Tiết Thần liền cảm thấy khó chịu, nói chưa dứt lời thì nước mắt to như hạt đậu không cần tiền mua liên tiếp rơi ra. Lâu Khánh Vân phát hiện tình hình không ổn rồi, ánh trăng chiếu vào phòng vừa lúc soi trên người Tiết Thần, gương mặt vẫn đẹp mê người như cũ. Tuy nhiên, Lâu Khánh Vân cũng biết hiện tại không phải là lúc thưởng thức vẻ đẹp của thê tử khi khóc, vội vàng thò lại gần gạt nước mắt cho Tiết Thần, tay chân luống cuống.
Mặc kệ sống với nhau bao nhiêu năm, hắn vẫn sợ nhất chính là nước mắt của Tiết Thần. Chỉ cần nàng vừa khóc là Lâu Khánh Vân liền cuống quýt không biết nên làm cái gì mới tốt.
“Ai nha, nàng đừng, đừng khóc mà! Thật sự không có việc gì đâu. Hắn cũng là nhi tử của ta không phải sao, ta có thể thật sự làm hắn sự hãi hay bị thương tổn à? Nàng đừng nhìn tiểu tử kia lúc nào cũng nhõng nhẽo với mọi người trong nhà, nhưng trên thực tế hắn không mềm yếu chút nào, tính tình quá mức cuồng vọng. Nếu không nhân lúc còn sớm mà ngăn chặn, sau này tính tình kia phát triển thì sẽ trưởng thành lệch lạc, lúc đó mới có thể hoàn toàn huỷ hoại hắn. Ta cũng chỉ muốn tốt cho hắn đấy thôi, ta không thương lượng với nàng chính vì sợ nàng mềm lòng, nhưng bây giờ thật sự không phải thời điểm để mềm lòng đâu -- hài tử đã tới tuổi học vỡ lòng, tất nhiên phải in vào đầu hắn quan niệm chính xác mới được; nếu cứ để cho hắn luôn giữ mãi tính tình duy ngã độc tôn không coi ai ra gì như vậy, sau này lớn lên tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”
Tất cả những lời này vốn dĩ Lâu Khánh Vân không định nói với Tiết Thần thì bây giờ lại thổ lộ toàn bộ. Tiết Thần nghe vào tai, trong lòng tuy rằng đã dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không quên được nhi tử còn ngủ bên ngoài, nước mắt đã ngừng nhưng vẫn thấy Lâu Khánh Vân không vừa mắt, hất bàn tay đang lau nước mắt cho nàng giận dỗi nói: “Nhi tử ngủ phòng chất củi thì chàng ngủ dưới đất.”
Lâu Khánh Vân thấy Tiết Thần không khóc nên không lo nữa, sảng khoái đáp ứng: “Được! Chỉ cần nàng để ta ở cạnh bên thì ngủ chỗ nào cũng được.”
“. . .”
Không muốn để ý đến chàng ta, Tiết Thần xoay người rút khăn ra tự mình chùi nước mắt trên mặt. Lâu Khánh Vân ôm nàng từ sau lưng, ở bên tai nàng thủ thỉ: "Ta thật sự vì muốn tốt cho hắn, nếu ta không dạy được hắn thì hắn sẽ không coi ai ra gì, càng đừng nói là nghe lời ta. Nếu hắn không nghe lời ta thì không thể luyện được một thân võ công thượng thừa, vậy thì tương lai hắn đâu làm nên trò trống gì. Đúng hay không?”
Tiết Thần giãy giụa vài cái, không giãy được ra khỏi vòng tay cứng rắn cũng không tính toán lãng phí sức lực, mang theo giọng mũi nồng đậm nói: “Đúng cái gì chứ! Không học võ công thì có thể tệ đến đâu?”
Lâu Khánh Vân đặt cằm lên hõm vai Tiết Thần thầm thì: “Xa không nói, chi cần đơn cử một vấn đề, nếu hắn không biết võ công thì ngay cả tức phụ nhi cũng không lừa được về nhà!”
Tiết Thần nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, còn ngây ngốc hỏi một câu: “Vì sao?”
Lâu Khánh Vân không trả lời nàng, Tiết Thần quay đầu đi nhìn chàng ta một cái, thấy tia mắt giảo hoạt của Lâu Khánh Vân tức khắc hiểu rõ hết thảy -- -- vị Thế tử này lúc xưa có thể năm lần bảy lượt xuất nhập khuê phòng của nàng, còn không phải nhờ biết võ công hay sao!
Thật sự nhịn không được quay đầu lại nhéo chàng ta vài cái, Tiết Thần quả thực muốn moi bộ não phu quân ra để xem bên trong rốt cuộc chứa những gì, sao mà bất cứ chuyện gì cũng có thể lôi ra nói được, thật là phục nam nhân này luôn!
Lâu Khánh Vân thấy nàng hiểu ra, lúc này mới cười nói: “Nàng thấy chưa, bởi vậy, chuyện ta làm hiện tại rất quan trọng đấy.”
“. . .” Tiết Thần quả thực không còn lời nào để nói với cái đồ lưu manh nghịch ngợm này, cứ cà lăm "Chàng . . . chàng . . ." nửa ngày cũng chưa nghĩ ra được phải nói chàng . . . cái gì.
Cả đêm còn lại Tiết Thần trằn trọc khó ngủ, trong đầu cứ lo lắng nhi tử có ngủ ngon hay không. Ban đêm nàng dậy cho bú hai lần, đều hận không thể chạy ra xem thử, cuối cùng rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống được.