[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 267: THƯ ĐỒNG


"Phu nhân, chúng ta hồi phủ sao?"Hạ Châu hỏi.

Tiết Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Trở về đi."

"Vâng, vậy còn Thế tử . . ."

Tiết Thần lại xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, thở dài nói: "Thế tử biết bản thân đang làm cái gì, chúng ta trở về thôi."

Tuy rằng trong lòng thập phần lo lắng, nhưng Tiết Thần không thể phủ nhận Lâu Khánh Vân nói rất đúng -- nếu muốn diễn khổ nhục kế thì dĩ nhiên phải càng khổ càng tốt. Lúc nãy nàng khuyên quay về chỉ vì không muốn Lâu Khánh Vân phải quá chịu tội mà thôi, nhưng hôm nay chính Lâu Khánh Vân đã có chủ ý, hơn nữa rất kiên định quyết tâm, nàng cũng không thể cứ cố ngăn trở, tin tưởng Lâu Khánh Vân có chừng mực là được.

Về đến nhà, Hân tỷ nhi và Ninh ca nhi quả nhiên đều đã bắt đầu tìm mẫu thân, thấy Tiết Thần trở về, bốn cánh tay nhỏ vung vẩy vui sướng, nhắm thẳng vào ngực Tiết Thần mà dụi. Hiện giờ hai hài tử đã không nhất định phải bú sữa của Tiết Thần, nhưng ngẫu nhiên bú một chút xem như đỡ nghiện. Cả hai đều mọc được bốn răng sữa, đúng là lúc đang chảy nước dãi nhiều nhất. Bây giờ Tiết Thần cũng ôm không nổi hai đứa cùng một lúc, hai tiểu gia hỏa đều đã nặng quá rồi.


Chơi với hai đứa nhỏ trong chốc lát rồi Tiết Thần cũng liền nghỉ ngơi, nhưng dù thế nào cũng ngủ không được, bèn ra khỏi giường đẩy ra cửa sổ phía tây hít thở không khí tươi mát sau cơn mưa. Lâu Khánh Vân học qua nội công, chỉ cần hết mưa là có thể vận công để y phục khô ngay, coi như cũng sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi Lâu Khánh Vân trở về, cơ thể dĩ nhiên không chống nổi mà phát "bệnh" mấy ngày -- dù sao cũng là đứng ba ngày hai đêm, lại còn gặp mưa, lại nhịn ăn nhịn uống, kiên trì đến mức gần như muốn bồi luôn tánh mạng của mình. Cách xin lỗi như vậy thật sự quá có thành ý, được cả triều khen ngợi. Tuy nhiên bọn họ không cách gì biết được, vị Thế tử suýt nữa bị "té xỉu" trước cửa phủ Hữu tướng phải nhờ Ngự sử "dìu" về, sau đó trốn ở trong phòng ăn một bàn cơm thịnh soạn, thoải mái ợ một cái thỏa mãn rồi đi tắm rửa.

Thanh niên kiệt xuất làm cảm động toàn bộ kinh thành -- -- Vệ Quốc Công Thế tử, người vừa cho ra một màn đứng tạ lỗi kinh động thiên hạ. Chờ hắn khỏi "bệnh" thì dưới sự đồng loạt "đề cử" của quần thần, Hoàng đế bệ hạ bèn không còn cách nào khác "đành phải" hạ một đạo ý chỉ cho Lâu Khánh Vân "đoái công chuộc tội" đảm nhiệm chức Hình Bộ Thượng Thư. Bởi vì hắn đã có nhiều năm kinh nghiệm quản lý Đại Lý Tự, cho nên chức Hình Bộ Thượng Thư đối với Lâu Khánh Vân mà nói xem như tương đối thích hợp, trong triều gần như không nghe một tiếng phản đối nào.
Tiết Thần đang đứng trước người Lâu Khánh Vân giúp chàng ướm thử quan bào Hình Bộ Thượng Thư, sửa sang lại đai lưng ngọc thạch và ngọc bội kỳ lân trên bộ quan phục cho ngay ngắn, nghe Lâu Khánh Vân kể lại cũng không khỏi bật cười: "Ai mà không biết Hoàng Thượng thiên vị, làm sao còn có thanh âm phản đối?"

Lâu Khánh Vân ôm eo Tiết Thần, so sánh với thời điểm thiếu nữ thì hiện giờ Tiết Thần đẫy đà hơn một chút, ôm vào lòng càng thêm vũ mị. Lâu Khánh Vân ôm chặt cứng không cho nàng nhúc nhích, nha hoàn hầu hạ vẫn luôn ở bên cạnh tức khắc đỏ mặt, thật thức thời cúi đầu lui ra. Lúc này Lâu Khánh Vân mới trộm hôn một cái rồi mới thả lỏng, cao ngạo nói: "Sao nàng đánh giá thấp bản thân ta thế? Tướng công của nàng có thể ngồi trên vị trí này tất cả đều bằng thực lực đấy nhé! Nàng đã gặp qua một Hình Bộ Thượng Thư trẻ tuổi như vậy chưa? Nàng đã gặp qua Hình Bộ Thượng Thư tuấn tú như vậy chưa? Nàng đã gặp qua Hình Bộ Thượng Thư có khả năng như vậy chưa?"
Tiết Thần phì cười trêu ghẹo: "Hôm nay chàng chỉ mới diện thử bộ quan phục này thôi mà đã dám nói chính mình có khả năng? Cũng không sợ gió lớn làm cứng đầu lưỡi."

Lâu Khánh Vân đắc ý ưỡn trái ưỡn phải bộ dạng khoe khoang không chịu được, khiến Tiết Thần nhìn không vừa mắt bèn đuổi theo đùa giỡn một phen. Đôi phu thê chơi "quần nhau" một hồi Tiết Thần mới đỏ mặt ra khỏi nội gian, gọi Hạ Châu và Tô Uyển tiến vào kêu các nàng treo quan phục lên cẩn thận, chờ thêm hai ngày nữa khi Lâu Khánh Vân thượng triều sẽ mặc.