Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 9: Kim đồng ngọc nữ.



Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban

Chương 9: Kim đồng ngọc nữ.


Nguồn: Sưu tầm






“Sao thế? Anh ghen à?” Hoàng Nhã Lệ từ đầu đến giờ ngồi im lặng bỗng nổi hứng nói xen vào, liếc xéo về phía Triệu Phàm, hí hửng hỏi.


Hoàng Nhã Lệ là bạn học từ thời trung học phổ thông của Trương Thiện Ảnh, ngoại hình tuy không bắt mắt bằng cô bạn nhưng cũng có khuôn mặt thanh tú dễ thương, cách ăn mặc hợp thời trang, lúc này cô đang mặc áo bó sát màu xám, thân dưới là chiếc váy ngắn cùng màu, chỉ là chiều cao của cô hơi thiếu, thuộc dạng nhỏ nhắn xinh xinh, ngược lại tài ăn nói của cô cực giỏi, trong công việc luôn nhờ tài năng ấy chiếm được cảm tình của mọi người, tính tình cương trực và mạnh mẽ.

“Nói bậy không à! Anh mà ghen á?” Triệu Phàm cười hi hí, nâng ly nốc một hơi cạn, lắc đầu nói tiếp: “Nếu muốn ghen thì cũng không đến lượt ghen với Tiểu Vũ, em quay lại nhìn bọn đàn ông ngồi sau lưng xem, có tên nào không phải đang nhìn chằm chằm vào Thiện Ảnh chảy nước miếng ròng ròng chứ!”

Hoàng Nhã Lệ nghe vậy à một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, móc ra một bao thuốc dành cho phái nữ, búng bật lửa cái tách điệu nghệ châm một điếu thuốc, hít một hơi xong nhả vài vòng khói trắng, cứ thế ngồi im lặng chờ nghe mọi người nói chuyện.

Trương Thiện Ảnh vừa ăn vừa cười tủm tỉm hãnh diện, hôm nay cô cố tình mặc kín mít, từ đầu đến chân là chiếc váy dài màu hồng, mái tóc dài đen tuyền óng mượt buông xõa trên vai, gió nhẹ thoảng qua, vài sợi tóc phất phơ theo gió cuốn theo những tâm hồn xao động.

Từ giây phút đầu tiên khi cô bước vào tiệm ăn, những cặp mặt háu đói của đám đàn ông ở đây đều chưa từng rời khỏi cơ thể cô, một số thậm chí còn không thèm kiêng nể gì cả, nhìn chằm chằm từ đôi chân thon dài trở ngược lên eo, lướt lên ngực rồi tới bờ môi cong cong, mỗi một cm trên cơ thể cũng không bỏ sót, chỉ tội cho ông chồng ngồi kế bên, đỉnh đầu bốc khói ngùn ngụt.

Triệu Phàm có vẻ ngoài tuấn tú lực lưỡng, cao 1m8, mặc một bộ vest thẳng thớm, áo sơ mi trắng bên trong thắt cà vạt lịch lãm, đôi giầy da đen bóng dưới chân, toát lên vẻ chững chạc thành đạt của người đàn ông, đương nhiên qua mặt bọn đàn ông kém cỏi kia rồi.

Triệu Phàm và Trương Thiện Ảnh có thể nói là một đôi kim đồng ngọc nữ, dù có dùng đôi mắt soi mói khuyết điểm nhìn đủ góc độ cũng buộc phải công nhận họ là một cặp trời sinh.

Vương Tư Vũ ăn hết tô mì thập cẩm, cầm khăn giấy chùi miệng, mỉm cười nói: “Sao hôm nay lại ra ngoài ăn tiệm vậy? Có việc gì đặc biệt à?”

Triệu Phàm chưa mở miệng trả lời, Trương Thiện Ảnh đã mau mắn nói trước: “Có chuyện tốt gì đâu chứ! Chị dâu của cậu lại sắp phải giường đơn gối chiếc rồi nè!”

“Anh Triệu, có phải anh đã đắc tội với cấp trên không? Tại sao cứ phái anh chạy lăng xăng bên ngoài vậy?” Vương Tư Vũ nghe xong nhíu mày, hắn cảm thấy thời gian gần đây Triệu Phàm đi công tác hơi nhiều.

“Lần này anh được cử đi tập huấn, là chuyện tốt, nửa tháng sau thì về, người khác muốn đi cũng không có cơ hội nữa kìa!” Triệu Phàm không nói sự thật, thật ra lần này tòa soạn phái hắn xuống làng quê thu thập thông tin viết bài, đây là một nhiệm vụ gian khổ, nhưng Triệu Phàm không muốn mất mặt trước vợ và bạn thân nên bịa ra một lý do khác. Trong lòng hắn đang nhủ thầm có muốn đắc tội với cấp trên cũng không được, vì trong mắt cấp trên hắn chỉ là hạt cát chả đáng quan tâm.

“Hai người suy nghĩ về đề nghị của tôi đi! Xem cuộc sống hiện giờ của hai người thật khiến người ta xót xa!” Hoàng Nhã Lệ vứt điếu thuốc đi, uống một ngụm nước ép trái cây, nhẹ nhàng lên tiếng.

Hoàng Nhã Lệ và Trương Thiện Ảnh là hai cô bạn thân có gì cũng kể cho nhau nghe, sau khi tốt nghiệp Hoàng Nhã Lệ vào làm giám đốc kinh doanh ở một công ty tư nhân, rất được ông chủ trọng dụng, lương bổng phúc lợi đều cao ngất ngưởng, cô thường xuyên rủ Trương Thiện Ảnh cùng vào công ty đó làm chung, nhưng Trương Thiện Ảnh một lòng muốn kiếm một vị trí trong cơ quan nhà nước nên đã từ chối.

Trương Thiện Ảnh trước kia là diễn viên múa tạm thời của đoàn văn nghệ thành phố, cô vốn tốt nghiệp học viện múa nên về chuyên môn không có vấn đề gì phải bàn, hơi nữa xét ngoại hình nhan sắc cô đều là lựa chọn số một, đáng lý ra phải nhận được vị trí chính thức từ lâu rồi, chỉ là không biết tại sao cô làm ở đoàn văn nghệ suốt 2 năm vẫn chưa được vào biên chế.

Một vị sếp trong đoàn thường xuyên gọi cô vào phòng riêng, tìm cơ hội táy máy tay chân, Trương Thiện Ảnh sợ hãi bỏ luôn công việc, hiện nay đang làm giáo viên dạy múa ba lê, thu nhập không cao, công việc cũng không mấy ổn định, nhưng xem như thoát khỏi sự đeo bám của lão già háo sắc kia.