[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật
Chương 252: [TG4] Tiểu Tang Thi Của Vua Tang Thi (35)
Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Giữa trưa ngày hôm sau, xe dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn ở vùng dã ngoại, thuận tiện bắt nồi nấu thức ăn.
Ở mạt thế, mọi người đều không quá chú trọng ăn uống như nhóm Phồn Tinh.
Những đội ngũ khác chỉ ăn mấy khối bánh quy qua ngày, còn nhóm của cô chỉ cần dừng chân ở chỗ thích hợp, liền bắt đầu nấu cơm xào rau.
Kết quả sau khi bắt lửa, lại phát hiện không thấy kho thức ăn đâu.
Tất cả thức ăn đều đặt trong ngọc bội của Phồn Tinh, chỉ cần để ở không gian kia, là có thể bảo tồn thức ăn ở trạng thái nguyên bản.
"Phồn Tinh đâu? Vừa rồi không phải bò ở chỗ này sao?" Tống Ngải Ngải đầy mặt ngơ ngác.
Đại lão vừa rồi còn đang tiến hành động tác quang hợp hấp thụ ánh sáng mặt trời đâu?
Đại lão...
Đại lão...
Tần Liệt Tiểu Hoa Hoa nói, hắn biết làm, rắn rắn nướng!
Thời điểm đi đường sáng nay, trong đầu Phồn Tinh vẫn luôn nghĩ về những con rắn mà trước đây mình ăn.
Càng nghĩ, càng vui vẻ!
Càng nghĩ, càng không ngủ được!
Sưu Thần Hào: 【. . .】 A, tóm lại dù nghĩ thế nào thì vẫn không có bóng dáng Chiến Thần đại nhân của nó!
Tra nữ!
Đám người Tống Ngải Ngải đợi ước chừng nửa tiếng đồng hồ, đột nhiên nghe được trong rừng cây truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, ngay sau đó...
Thấp Lè Tè chậm rì rì, lóe sáng lên sân khấu!
Trong tay bắt lấy đuôi rắn, lung lay kéo hai ba con mãng xà lớn, đang tung tăng đi về phía bên này.
Cũng không biết bọn họ có cảm giác sai hay không, sao cứ cảm thấy tốc độ Thấp Lè Tè bước đi, hình như nhanh hơn thường ngày rất nhiều...
Tống Ngải Ngải điên cuồng nuốt nước miếng, sợ tới mức chân mềm nhũn.
Cho dù là liếm cẩu số một, thì lúc này cô cũng không dám tiến lên, bởi vì cô vừa mới nhìn thấy những con mãng xà kia... hình như vẫn còn đang giật giật.
Rắn này còn chưa chết sao, hức?
Tần Liệt nhìn thấy Phồn Tinh thật sự kéo rắn trở về, khóe mắt không tự chủ được nảy lên.
Hôm qua cô thuận miệng hỏi, hắn cũng liền thuận miệng trả lời, nhưng không nghĩ tới cô lại chấp niệm với chuyện ăn uống như vậy.
Nướng rắn thì nướng rắn, thế nhưng cô lại bắt luôn mãng xà cỡ lớn trở về...
Đầu óc này thật sự không thành vấn đề sao?
Đúng như Tống Ngải Ngải nhận định, mãng xà này vẫn chưa chết.
Kết quả bị đại lão bạo lực chụp đầu bóp một cái, lại mềm quặt ngã xuống mặt đất.
Co rút.
Không đánh chết, tươi mới, ăn càng thêm ngon.
Ừmmmm... quên mất là ai đã nói với cô như vậy nha.