[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật
Chương 281: [TG5] Người Là Ánh Sáng Dịu Dàng Nhất Thế Gian (17)
Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Kỳ Chương và Cố Tích Thời là hai loại người trái ngược hoàn toàn.
Người trước, quen cường thủ hào đoạt*.
*Cường thủ hào đoạt: dùng quyền thế hoặc sức mạnh để cưỡng ép, chiếm đoạt có được thứ mình muốn.
Mà người sau, sẽ lấy ôn nhu dịu dàng, nới rộng phạm vi hoạt động. Một khi bị hắn vây vào, thì đời này đều đừng nghĩ thoát ra!
Này quả thật chính là... không hơn không kém một kỹ nữ tâm cơ!
Biết thẹn thùng, lại còn có tâm cơ của kỹ nữ, thật sự là không ai địch nổi!
Mặt ngoài vân đạm phong khinh liệt kê danh sách cho Phồn Tinh, trên thực tế lại phô diễn bản lĩnh suy xét chu đáo toàn vẹn của mình, đạt được ánh mắt sùng bái của tiểu ngốc tử.
Trước nay khi đại lão cảm thấy một người lợi hại, đều sẽ không che giấu sự ngưỡng mộ của mình.
"Có thể mua vài bình hoa đặt trong nhà, mỗi ngày cắm một bó hoa tươi, như vậy có thể làm tâm trạng thoải mái vui vẻ." Cố Tích Thời chậm rãi viết xuống giấy, sau đó lại ngước mắt nhìn Phồn Tinh nói: "Tôi cảm thấy, lúc cô vui vẻ, sẽ càng xinh đẹp."
Phồn Tinh đại lão sợ hãi thán phục, đóa tiểu hoa dại này, chữ cũng rất đẹp nha: "???"
Đối diện với con ngươi trong suốt của Phồn Tinh, Cố Tích Thời như thỏ hoang chấn kinh, nhanh chóng cúi đầu, chóp tai hồng hồng.
Phồn Tinh nghiêng đầu, này thật đúng là siêu siêu đáng yêu nha!
Chữ Cố Tích Thời rất đẹp, sau khi liệt kê xong danh sách, mắt Phồn Tinh trông mong nhìn vào, khẽ meo meo vươn tay đến, đem mảnh giấy dúm dó mà cô đã liệt kê...
Lặng lẽ giấu ra sau lưng.
Chữ của cô, vì sao lại xấu như vậy nha?
Có chút hoài nghi nhăn lại lông mày nhỏ, cô thông minh thế này, vì sao chữ... thật xấu?
Cố Tích Thời chú ý đến động tác nhỏ của cô, kiềm chế ý cười trên khóe môi: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua đồ về."
Chờ dẫn Phồn Tinh lên xe, mới khẽ nói với cô: "Về sau tôi dạy cô viết chữ, được không?"
Phồn Tinh nghiêng đầu.
Đại lão đang bị mê đến đờ đẫn tâm trí, vừa nghe câu này, ánh mắt liền theo bản năng hung lên.
Bị người ta nhìn thấy chữ cô xấu.
Cô có thể cảm thấy xấu, nhưng người khác thì không thể!
"Thân thể tôi gầy yếu, ngày thường ở nhà rất cô đơn. Vẫn luôn luyện thư pháp, vì cô đơn nên mới muốn có người cùng luyện chữ, không biết cô có nguyện ý hay không?" Cố Tích Thời cơ hồ là trong nháy mắt, cảm giác được Phồn Tinh có vẻ hung, liền nhanh chóng chuyển lời.
*Đánh call: nhiệt tình cổ vũ.
Hắn từ trạng thái chờ mong lật xe, thế nhưng nhiều lần đều bị đại thiếu gia mạnh mẽ đảo ngược...
Hắn tựa hồ... càng thêm chờ mong đại thiếu gia lật xe.
Biểu cảm Cố Tích Thời bình đạm, mang theo một chút thỉnh cầu.
Đóa tiểu hoa dại này, thật là mỗi ngày càng thêm ngoan ngoãn.
"... Được nha." Phồn Tinh một ngụm đáp ứng.
Ngay khi Cố Tích Thời và Phồn Tinh đi vào khu thương mại, có một chiếc xe màu đen chạy ngang qua.
"Cố tổng? Cố tổng?" Bí thư đang báo cáo công tác không ngừng gọi.
Cố Hàn trong lòng mẹ kiếp mẹ kiếp: "Nhanh chóng dừng xe, quay lại hướng cũ, vào khu thương mại Phù Dung."
Vừa rồi trong lúc vô ý hướng ra ngoài cửa sổ, hắn thoáng nhìn thấy một người ngồi trên xe lăn, cực kỳ giống anh hắn? Này không phải trọng điểm, trọng điểm là hình như bên cạnh còn có một nữ nhân???
"Cố tổng, chúng ta phải đi họp." Còn không tới nửa tiếng đồng hồ là bắt đầu hội nghị giao lưu ngành nghề rồi đó!
"Cậu đi tham dự thay tôi!" Cố Hàn chém đinh chặt sắt: "Mau, quay trở lại!"
Mẹ nó, đệch!
Cẩu nữ nhân nào, thế nhưng lại thừa dịp hắn không ở, muốn cuỗm mất anh hắn?
Kia ngàn vạn lần đừng là anh hắn, nếu không, hắn nhất định phải đánh gãy chân chó nữ nhân đó!
Bí thư: "... Vâng, Cố tổng." Kỳ thật trong lòng đang phát điên, Cố tổng này mẹ nó là thấy cảnh tượng bị đội nón xanh sao?
Hội nghị giao lưu ngành nghề đó! Hai năm trước Cố tổng tự mình tham gia, còn bị đám lão già âm dương quái khí kia chèn ép.
Một bí thư như hắn mà đi tham gia, chắc là thảm chết luôn?!
Cố Hàn sau khi xuống xe, thẳng tiến vào đại sảnh khu thương mại.
Bỏ lại bí thư hỗn độn trong gió, Cố tổng căn bản chưa cho hắn cơ hội nói chuyện.
Quả nhiên, là bị đội nón xanh sao?
Vệ sĩ mặt đen xuất phát từ bản năng nghiệp vụ, chuyện đầu tiên làm sau khi vào thang máy, chính là quét mắt nhìn xung quanh một vòng.
"Thiếu gia, nhị thiếu gia ở dưới lầu."
Ngón tay Cố Tích Thời nhẹ gõ gõ lên tay vịn xe lăn: "Chú ý chút."
Vệ sĩ mặt đen tức khắc hiểu rõ, ồ, ý tứ chính là không muốn gặp nhị thiếu gia.
Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Nhị thiếu gia đối với đại thiếu gia mà nói, hẳn là hai cái chân nhỉ?
Bởi vì phần lớn thời gian đều ngồi trên xe lăn, không cần dùng chân, liền mẹ nó rảnh rỗi mới nhìn một chút.
—