Sát Thần
Chương 234: Xưa không bằng nay!
Khi cái đầu của Tà Khôi nổ tung, một đám Võ Giả bên trong lốc xoáy cũng đều bị ba ảo ảnh yêu ma nuốt gọn giết chết.
Ba ảo ảnh yêu ma ở bên trong Vực Trường, tụ tập cảm xúc tiêu cực một kích là có thể khiến cho những Võ Giả cảnh giới Địa Vị chìm vào điên cuồng, đoạt lấy tính mệnh của bọn hắn rất dễ dàng.
Đám Võ Giả cảnh giới Địa Vị này trong Vô Tận hải, tư chất chỉ có thể xem như bình thường, không có Võ Hồn, không có bí bảo và lực lượng kỳ dị hộ thân, lại bị Vực Trường giam cầm, chỉ là sơn dương đợi làm thịt thôi.
Thi thể Tà Khôi mất đầu mềm oạt ngã xuống đất, một thân tinh khí tuôn ra chui vào bên trong huyệt đạo Thạch Nham.
"Xoạt!"
Một tay nắm lấy trường kiếm tuyết trắng kia rút ra khỏi bàn chân, Thạch Nham giọng mỉa mai nhìn thi thể Tà Khôi mất đầu, thản nhiên nói:
- Dám chiến cận thân với lão tử, ngươi đáng phải chết thảm như thế!
Thạch Hóa Võ Hồn, Bất Tử Võ Hồn, không ngừng cực luyện mài giũa, sự cường hãn thân thể của Thạch Nham không phải Võ Giả cảnh giới ngang nhau có thể tưởng tượng.
Chiến đấu cận thân, trong đám Võ Giả đồng cấp đã không có ai có thể chống lại hắn!
Cái chân bị trường kiếm xuyên qua, dưới tác dụng của Bất Tử Võ Hồn đã bắt đầu khôi phục lại từ từ.
Thạch Nham lại thúc dục Dật Điện biến, chui vào bên trong từng lốc xoáy đứng trong đó, cuồn cuộn tinh khí từ trong thi thể đám Võ Giả tràn ra đều bị Võ Hồn thần bí của hắn hấp thu.
Vực Trường trói buộc Hà Thanh Mạn đột nhiên thu lại, tầm nhìn của nàng bị cát vàng che khuất nên vừa thấy Thạch Nham xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp bỗng lạnh lùng lại ra tay tiếp.
- Đủ rồi!
Thạch Nham nhướng mày, quát:
- Đã chết hết, còn đánh cái quái gì?
- Chết hết?
Đôi mắt xinh đẹp Hà Thanh Mạn có chút mê mang
- Sư huynh ta đâu, ngươi không có khả năng giết chết sư huynh ta! Cảnh giới hắn cao thâm hơn ngươi, nơi này hắn lại có thể tùy ý trốn vào trong cát, ngươi không phải đối thủ của hắn!
- Cô nói Tà Khôi sao?
Thạch Nham chỉ thi thể không đầu đằng xa
- Hắn ở bên kia đó, chỗ này trừ cô và ta, không còn ai sống đâu.
Hà Thanh Mạn hoảng sợ, thân hình nổi bật như gió thoảng qua, nhanh chóng bay đi đến chỗ thi thể Tà Khôi.
"A!"
Một tiếng thét kinh hãi, đột nhiên phát ra từ trong miệng Hà Thanh Mạn.
Nàng ngơ ngácđứng ở chỗ thi thể Tà Khôi, che miệng, trong đôi mắt đẹp toàn là vẻ buồn bã, thấp giọng nói nhỏ:
- Đã chết rồi, thế mà cứ như vậy chết hết, hy vọng tương lai của Thiên Tà Động Thiên chúng ta, niềm kiêu ngạo thế hệ mới có thể sẽ trở thành chủ nhân tương lai của Thiên Tà Động Thiên, cứ như vậy, cứ như vậy mà chết đi...
Hà Thanh Mạn bàng hoàng như bị đả kích rất lớn, vẻ mặt hoảng hốt ngây ngốc ngay tại chỗ lẩm bẩm một mình.
Thạch Nham vẫn chưa vội vã rời đi, đứng ở tại chỗ thả ra thần thức, lặng lẽ cảm ứng dao động sinh mệnh chung quanh.
Hắn cũng không biết Tà Khôi, Hà Thanh Mạn đã tách khỏi bọn Tào Chỉ Lam mà đi đến đây, cứ tưởng đám người Tào Chỉ Lam ở ngay gần đây, trận chiến này tuy rằng hắn giết hết mọi người trừ Hà Thanh Mạn, nhưng là tiêu hao lực lượng cũng rất nhiều.
Lúc này, tuy rằng vẫn còn trong trạng thái Bạo Tẩu nhị trùng thiên, chỉ khi nào lực cắn trả phát tác thì hắn sẽ suy yếu rất nhanh.
Nếu đám người Tào Chỉ Lam ngay tại gần đây thì hắn phải lập tức rút lui, tuyệt không thể tiếp tục khổ chiến trong trạng thái này.
Nhắm mắt, thả ra thần thức, lặng lẽ cảm ứng trong chốc lát, sau khi phát hiện chung quanh không có dao động sinh mệnh nào, hắn mới thầm yên lòng, chậm rãi đi đến bên cạnh Hà Thanh Mạn.
- Đám người kia đâu?
- Ai?
Hà Thanh Mạn ngẩng đầu, nét mặt ảm đạm, ngây ngốc nhìn Thạch Nham.
- Đám Tào Chỉ Lam, Phan Triết đâu?
Thạch Nham hỏi lại.
- Không biết.
Hà Thanh Mạn lắc lắc đầu
- Chúng ta từ bên trong trận pháp cổ kia truyền tống tới đây đều bị tách ra, đám chúng ta trùng hợp ở một chỗ, cho tới bây giờ ngươi mới là người đầu tiên chúng ta gặp.
Thạch Nham trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói:
- Ta biết rồi, sau này còn gặp lại.
- Ngươi, ngươi đi đâu?
Hà Thanh Mạn kinh hô một tiếng.
- Ta cũng không biết.
Thạch Nham dừng một lát, nhìn nàng
- Lập trường chúng ta bất đồng, tốt nhất cô sớm trở về Già La hải vực, một mình cô ở bên trong Chiến Trường Thâm Uyên sẽ rất nguy hiểm.
- Ngươi giết sư huynh ta, ta vốn phải báo thù cho hắn.
Hà Thanh Mạn thở dài
- Nhưng ngươi có thể giết hắn, tự nhiên cũng có thể giết chết ta. Thạch Nham, ta thật sự không ngờ, tại sao trong thời gian nhắn mà thực lực của ngươi lai có thể tăng lên đến mức như thế. Ta còn nhớ rõ, lúc trước khi ở trên Hắc Thạch đảo, tu vi ngươi chỉ có cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, khi đó nếu không Dương Mộ cứu ngươi, nói không chừng ngươi...
Thạch Nham trầm mặc không nói.
- Tất cả bọn họ đều chết ở đây, một mình ta lại là người duy nhất sống sót, lần sau gặp lại những minh hữu kia, ngươi nói bọn họ sẽ nhìn ta thế nào?
Hà Thanh Mạn buồn bã cười khổ.
Địa tâm hỏa lại từ bên trong Huyết Văn giới bay ra, sau khi phát hiện bên cạnh Thạch Nham không có ai thì nó không cần Thạch Nham triệu hồi cũng đã chủ động bay ra.
Hóa thành một vầng ánh lửa chói lọi, Địa tâm hỏa lại bắt đầu ở phía trước dẫn đường, hưng phấn bay tới hướng có nhiệt độ cao nhất của sa mạc này.
Thạch Nham bất đắc dĩ, chỉ có thể ở đằng sau đi theo.
Hắn ở trong sa mạc này cũng không có mục tiêu nào, không có phương hướng khác, với hắn mà nói thì Địa tâm hỏa dẫn đường cũng miễn cưỡng xem như một lối ra chưa biết, nói không chừng khu vực có thể khiến cho Địa tâm hỏa cảm thấy hứng hưng phấn, cũng có có thể tồn tại thứ gì đó khiến ánh mắt hắn phải sáng lên.
Lòng có ý niệm này nên tuy không biết rốt cuộc phía trước sẽ có cái gì, nhưng hắn vẫn lẳng lặng đi theo.
Thời gian vội vàng.
Bên trong sa mạc này, hắn cũng không biết đã đi theo Địa tâm hỏa được rồi bao lâu, dù sao hắn từng bởi vì Tinh Nguyên khô kiệt mà bổ sung ba lượt Hồi Nguyên đan.
Toàn bộ Tinh Nguyên dùng vào việc chạy đi băng băng, hơn nữa đã bổ sung ba lượt, Thạch Nham đoán e là hắn đã đi trong sa mạc này ít nhất hơn nửa tháng.
Không gian kỳ dị này không có nhật nguyệt tinh thần, không có đêm tối, chỉ có bầu trời đỏ rực.
Trải qua thời gian bôn tẩu dài như vậy, cách nơi nóng nhất của sa mạc này đã càng ngày càng gần, Địa tâm hỏa dần hưng phấn hơn, thậm chí Thạch Nham có thể cảm ứng được linh hồn nó đang run nhẹ lên.
Nhưng mà, Thạch Nham đã càng ngày càng suy yếu.
Cách nơi cực nóng nhất càng ngày càng gần, hơi nóng khủng bố bức bách hắn từng dùng Thiên hỏa rèn luyện qua thân thể cũng không thể không vận dụng thêm Tinh Nguyên để chống đỡ.
Lại chạy như vậy một thời gian, lúc hắn sắp không kiên trì được nữa, rốt cuộc linh hồn Địa tâm hỏa đã reo hò lên, Thạch Nham thấy được nơi mà Địa tâm hỏa vẫn chờ mong.
Ba ảo ảnh yêu ma ở bên trong Vực Trường, tụ tập cảm xúc tiêu cực một kích là có thể khiến cho những Võ Giả cảnh giới Địa Vị chìm vào điên cuồng, đoạt lấy tính mệnh của bọn hắn rất dễ dàng.
Đám Võ Giả cảnh giới Địa Vị này trong Vô Tận hải, tư chất chỉ có thể xem như bình thường, không có Võ Hồn, không có bí bảo và lực lượng kỳ dị hộ thân, lại bị Vực Trường giam cầm, chỉ là sơn dương đợi làm thịt thôi.
Thi thể Tà Khôi mất đầu mềm oạt ngã xuống đất, một thân tinh khí tuôn ra chui vào bên trong huyệt đạo Thạch Nham.
"Xoạt!"
Một tay nắm lấy trường kiếm tuyết trắng kia rút ra khỏi bàn chân, Thạch Nham giọng mỉa mai nhìn thi thể Tà Khôi mất đầu, thản nhiên nói:
- Dám chiến cận thân với lão tử, ngươi đáng phải chết thảm như thế!
Thạch Hóa Võ Hồn, Bất Tử Võ Hồn, không ngừng cực luyện mài giũa, sự cường hãn thân thể của Thạch Nham không phải Võ Giả cảnh giới ngang nhau có thể tưởng tượng.
Chiến đấu cận thân, trong đám Võ Giả đồng cấp đã không có ai có thể chống lại hắn!
Cái chân bị trường kiếm xuyên qua, dưới tác dụng của Bất Tử Võ Hồn đã bắt đầu khôi phục lại từ từ.
Thạch Nham lại thúc dục Dật Điện biến, chui vào bên trong từng lốc xoáy đứng trong đó, cuồn cuộn tinh khí từ trong thi thể đám Võ Giả tràn ra đều bị Võ Hồn thần bí của hắn hấp thu.
Vực Trường trói buộc Hà Thanh Mạn đột nhiên thu lại, tầm nhìn của nàng bị cát vàng che khuất nên vừa thấy Thạch Nham xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp bỗng lạnh lùng lại ra tay tiếp.
- Đủ rồi!
Thạch Nham nhướng mày, quát:
- Đã chết hết, còn đánh cái quái gì?
- Chết hết?
Đôi mắt xinh đẹp Hà Thanh Mạn có chút mê mang
- Sư huynh ta đâu, ngươi không có khả năng giết chết sư huynh ta! Cảnh giới hắn cao thâm hơn ngươi, nơi này hắn lại có thể tùy ý trốn vào trong cát, ngươi không phải đối thủ của hắn!
- Cô nói Tà Khôi sao?
Thạch Nham chỉ thi thể không đầu đằng xa
- Hắn ở bên kia đó, chỗ này trừ cô và ta, không còn ai sống đâu.
Hà Thanh Mạn hoảng sợ, thân hình nổi bật như gió thoảng qua, nhanh chóng bay đi đến chỗ thi thể Tà Khôi.
"A!"
Một tiếng thét kinh hãi, đột nhiên phát ra từ trong miệng Hà Thanh Mạn.
Nàng ngơ ngácđứng ở chỗ thi thể Tà Khôi, che miệng, trong đôi mắt đẹp toàn là vẻ buồn bã, thấp giọng nói nhỏ:
- Đã chết rồi, thế mà cứ như vậy chết hết, hy vọng tương lai của Thiên Tà Động Thiên chúng ta, niềm kiêu ngạo thế hệ mới có thể sẽ trở thành chủ nhân tương lai của Thiên Tà Động Thiên, cứ như vậy, cứ như vậy mà chết đi...
Hà Thanh Mạn bàng hoàng như bị đả kích rất lớn, vẻ mặt hoảng hốt ngây ngốc ngay tại chỗ lẩm bẩm một mình.
Thạch Nham vẫn chưa vội vã rời đi, đứng ở tại chỗ thả ra thần thức, lặng lẽ cảm ứng dao động sinh mệnh chung quanh.
Hắn cũng không biết Tà Khôi, Hà Thanh Mạn đã tách khỏi bọn Tào Chỉ Lam mà đi đến đây, cứ tưởng đám người Tào Chỉ Lam ở ngay gần đây, trận chiến này tuy rằng hắn giết hết mọi người trừ Hà Thanh Mạn, nhưng là tiêu hao lực lượng cũng rất nhiều.
Lúc này, tuy rằng vẫn còn trong trạng thái Bạo Tẩu nhị trùng thiên, chỉ khi nào lực cắn trả phát tác thì hắn sẽ suy yếu rất nhanh.
Nếu đám người Tào Chỉ Lam ngay tại gần đây thì hắn phải lập tức rút lui, tuyệt không thể tiếp tục khổ chiến trong trạng thái này.
Nhắm mắt, thả ra thần thức, lặng lẽ cảm ứng trong chốc lát, sau khi phát hiện chung quanh không có dao động sinh mệnh nào, hắn mới thầm yên lòng, chậm rãi đi đến bên cạnh Hà Thanh Mạn.
- Đám người kia đâu?
- Ai?
Hà Thanh Mạn ngẩng đầu, nét mặt ảm đạm, ngây ngốc nhìn Thạch Nham.
- Đám Tào Chỉ Lam, Phan Triết đâu?
Thạch Nham hỏi lại.
- Không biết.
Hà Thanh Mạn lắc lắc đầu
- Chúng ta từ bên trong trận pháp cổ kia truyền tống tới đây đều bị tách ra, đám chúng ta trùng hợp ở một chỗ, cho tới bây giờ ngươi mới là người đầu tiên chúng ta gặp.
Thạch Nham trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói:
- Ta biết rồi, sau này còn gặp lại.
- Ngươi, ngươi đi đâu?
Hà Thanh Mạn kinh hô một tiếng.
- Ta cũng không biết.
Thạch Nham dừng một lát, nhìn nàng
- Lập trường chúng ta bất đồng, tốt nhất cô sớm trở về Già La hải vực, một mình cô ở bên trong Chiến Trường Thâm Uyên sẽ rất nguy hiểm.
- Ngươi giết sư huynh ta, ta vốn phải báo thù cho hắn.
Hà Thanh Mạn thở dài
- Nhưng ngươi có thể giết hắn, tự nhiên cũng có thể giết chết ta. Thạch Nham, ta thật sự không ngờ, tại sao trong thời gian nhắn mà thực lực của ngươi lai có thể tăng lên đến mức như thế. Ta còn nhớ rõ, lúc trước khi ở trên Hắc Thạch đảo, tu vi ngươi chỉ có cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, khi đó nếu không Dương Mộ cứu ngươi, nói không chừng ngươi...
Thạch Nham trầm mặc không nói.
- Tất cả bọn họ đều chết ở đây, một mình ta lại là người duy nhất sống sót, lần sau gặp lại những minh hữu kia, ngươi nói bọn họ sẽ nhìn ta thế nào?
Hà Thanh Mạn buồn bã cười khổ.
Địa tâm hỏa lại từ bên trong Huyết Văn giới bay ra, sau khi phát hiện bên cạnh Thạch Nham không có ai thì nó không cần Thạch Nham triệu hồi cũng đã chủ động bay ra.
Hóa thành một vầng ánh lửa chói lọi, Địa tâm hỏa lại bắt đầu ở phía trước dẫn đường, hưng phấn bay tới hướng có nhiệt độ cao nhất của sa mạc này.
Thạch Nham bất đắc dĩ, chỉ có thể ở đằng sau đi theo.
Hắn ở trong sa mạc này cũng không có mục tiêu nào, không có phương hướng khác, với hắn mà nói thì Địa tâm hỏa dẫn đường cũng miễn cưỡng xem như một lối ra chưa biết, nói không chừng khu vực có thể khiến cho Địa tâm hỏa cảm thấy hứng hưng phấn, cũng có có thể tồn tại thứ gì đó khiến ánh mắt hắn phải sáng lên.
Lòng có ý niệm này nên tuy không biết rốt cuộc phía trước sẽ có cái gì, nhưng hắn vẫn lẳng lặng đi theo.
Thời gian vội vàng.
Bên trong sa mạc này, hắn cũng không biết đã đi theo Địa tâm hỏa được rồi bao lâu, dù sao hắn từng bởi vì Tinh Nguyên khô kiệt mà bổ sung ba lượt Hồi Nguyên đan.
Toàn bộ Tinh Nguyên dùng vào việc chạy đi băng băng, hơn nữa đã bổ sung ba lượt, Thạch Nham đoán e là hắn đã đi trong sa mạc này ít nhất hơn nửa tháng.
Không gian kỳ dị này không có nhật nguyệt tinh thần, không có đêm tối, chỉ có bầu trời đỏ rực.
Trải qua thời gian bôn tẩu dài như vậy, cách nơi nóng nhất của sa mạc này đã càng ngày càng gần, Địa tâm hỏa dần hưng phấn hơn, thậm chí Thạch Nham có thể cảm ứng được linh hồn nó đang run nhẹ lên.
Nhưng mà, Thạch Nham đã càng ngày càng suy yếu.
Cách nơi cực nóng nhất càng ngày càng gần, hơi nóng khủng bố bức bách hắn từng dùng Thiên hỏa rèn luyện qua thân thể cũng không thể không vận dụng thêm Tinh Nguyên để chống đỡ.
Lại chạy như vậy một thời gian, lúc hắn sắp không kiên trì được nữa, rốt cuộc linh hồn Địa tâm hỏa đã reo hò lên, Thạch Nham thấy được nơi mà Địa tâm hỏa vẫn chờ mong.