Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
Chương 135: Chương 135
Đến ngày Thất Tịch, Lý rắm thối sớm thay bộ áo khoác hoa văn vịt bằng gấm mà Thẩm Châu Hi mới làm cho hắn, chân đi một đôi ủng mới tinh khiến cả người đúng là ra dáng vịt.
Hoàng hôn mới vừa buông Lý Vụ đã gấp không chờ nổi mà lôi Thẩm Châu Hi ra khỏi cửa.
Năm trước Thất Tịch nàng còn ở Ngư Đầu trấn.
Vốn nàng tưởng sẽ thấy khu chợ Thất Tịch long trọng ở Từ Châu nhưng không ngờ cửa hàng bày hai bên khá đơn điệu, chỉ có người đi đường chen chúc là còn có chút không khí.
Ngay cả người bán hàng rong rao ở hè phố hoặc những cửa hàng bán đồ linh tinh cũng chỉ bày những thứ có thể thấy ở bất kỳ chỗ nào.
Nhưng khu chợ Thất Tịch keo kiệt cũng không ảnh hưởng nhiệt tình ăn tết của mọi người.
Hoàng hôn giấu sau rặng mây, đường phố đông đúc người qua kẻ lại.
Đường phố vốn to rộng ồn ào tiếng người, kẻ bán đường hồ lô chỉ có thể giơ cao cây rơm gian nan vừa đi vừa rao hàng.
Cây rơm cắm đầy hồ lô đường lơ lửng trong đoàn người giống như một đóa hoa hồng lững lờ trong sóng nước.
Vì sợ bị lạc nhau nên Lý Vụ che chở nàng né tránh đám người, tay tự nhiên nắm lấy tay nàng.
Nhiệt độ cơ thể hắn quá mức quen thuộc, đến độ Thẩm Châu Hi cũng không giãy giụa, chỉ an tĩnh để mặc hắn dắt mình đi, trong lòng phân vân có nên rụt tay lại hay không.
Hai người đi dọc con phố chính một hồi, Thẩm Châu Hi quan sát thật lâu rốt cuộc không nhịn được hỏi Lý Vụ ở bên cạnh: “Vì sao hàng hóa ở đây còn nghèo nàn hơn cả Ngư Đầu trấn vậy?”
“Năm nay sao so được với năm trước?” Lý Vụ thấy nhiều thì rất hiểu nói, “Đầu tiên là nạn đói từ mùa thu tới mùa đông, hiện tại lương thực sung túc thì các nơi lại bắt đầu đánh giặc.
Rất nhiều thợ thủ công đều bị bắt lính, chỉ còn lại người già, nữ nhân và trẻ con.
Dù hiện tại ngươi có tiền cũng rất khó mua được cái gì tốt.”
“Từ Châu cũng sẽ đánh giặc sao?”
“Hiện tại thì không,” Lý Vụ nói, “Về sau thì không biết.”
Lời hắn nói làm lòng Thẩm Châu Hi trầm xuống.
Lý Vụ làm việc cho tri phủ nên hiểu rõ mục đích và hướng đi của Vương Văn Trung hơn nàng.
Hắn nói như vậy thì tất nhiên là đã phát hiện ra tiếng gió gì đó rồi.
“Đánh ai?” Thẩm Châu Hi nhẹ giọng hỏi, “Đánh quân Liêu, tiết độ sứ, hay là…… bệ hạ?”
Đám người vây xem ảo thuật ở phía trước ồ lên một tiếng hoan hô trầm trồ đè hết câu hỏi của nàng.
Một người diễn xiếc mặc áo nâu, trên người mang toàn đồ ảo thuật nho nhỏ đang thổi một ngọn lửa lên trời, khán giả vỗ tay không ngừng.
Lý Vụ cũng bị hấp dẫn tầm mắt nên không nghe thấy nàng nói chuyện.
Thẩm Châu Hi cũng không hỏi lại.
Đáp án với nàng hiện tại cũng không quan trọng.
Mặc kệ tri phủ Từ Châu nguyện trung thành với ai thì nàng cũng chẳng có quyền đi can thiệp.
Trên phố đồn đãi Nguyên Long Đế từng cho truyền lời rằng một ngày chưa hủy được chính quyền Ngụy Liêu thì một ngày chưa an cư.