Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
Chương 192: Chương 192
Theo tuyết tháng chạp rơi xuống Tương Châu càng thêm rét lạnh.
Tiêu điều lũ lụt mang đến hình như chẳng ảnh hưởng gì tới nhộn nhịp của Tương Châu.
Huyện Tương Dương thu nhận rất nhiều nạn dân nên lại càng náo nhiệt, mọi người mang thần sắc vội vàng đi tới đi lui không dứt.
Đám nhỏ mặc áo bông ấm, đi giày đầu hổ bị gió lạnh thổi mặt đỏ bừng nhưng vẫn vui sướng tràn đầy sinh lực đuổi theo người bán hồ lô đường khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Nhiệt độ không khí vừa hạ xuống thì mùi thơm đầu đường cuối ngõ lập tức theo gió bay xa hơn.
Mùi bánh bao trong lồng hấp, mùi bánh điểm tâm ngọt mê người, còn có mùi hoành thánh, mỳ thịt bò các loại.
Mùi hương của đủ loại đồ ăn trộn lại với nhau phác họa ra một bức tranh an cư lạc nghiệp hạnh phúc.
Một vị công tử trẻ tuổi ngồi trong sảnh lớn của khách điếm cau mày nhìn mỗi người đi qua ngoài cửa.
Tướng mạo hắn tuấn tú, phú quý phong lưu, ăn mặc áo gấm màu tím với hoa văn cá chép và mây, bên hông treo một miếng ngọc bội Tì Hưu tỉ lệ cực tốt.
Xem ra đây là một vị công tử nhà giàu, hết sức nổi bật trong cảnh dân chúng vừa trải qua lũ lụt.
Người bán hàng rong đi ngang cửa khách điếm cố ý ngoái vào trong thét to, ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn hắn.
Nhưng bất kể bọn họ thét to thế nào, bất kể bán cái gì thì đều không khiến hắn liếc mắt một cái.
Những người bán hàng rong thấy vậy đều thất vọng mà bỏ đi.
Vị công tử trẻ tuổi nhìn ra bên ngoài với thần sắc càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Rốt cuộc hắn cũng chờ được người cần tới.
Hai gã sai vặt là anh em sinh đôi chạy chậm vào sảnh chính và đi tới bên cạnh hắn: “Công tử ——” một trong hai đứa gọi xong thì huých đứa còn lại, “Ngươi nói tiếp đi!”
Vị công tử trẻ tuổi lập tức cáu tiết đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa.
“Ơ! Công tử, ngài còn chưa trả……”
Tiểu nhị mới vừa đuổi theo tới thì một thứ gì đó màu bạc bay trong không trung về phía hắn.
Tiểu nhị vội vươn tay đón lấy thứ kia: Vốn chỉ tốn một xâu tiền nhưng vị công tử kia lại đưa một khối bạc vụn.
Tiểu nhị cố nén tâm tình vui sướng như điên mà bỏ bạc vụn vào bên hông sau đó vui hớn hở đi tiếp đãi các vị khách khác.
Vị công tử kia lúc này đã đi tới mái hiên của khách điếm.
Hắn đứng thẳng nơi đó bất an nhìn xe ngựa vừa ra khỏi góc đường.
Hắn khẩn trương vỗ vỗ xiêm y của mình, lại quay đầu nhìn về phía hai gã sai vặt của mình và hỏi: “Bản công tử có chỗ nào không chỉnh không?”
Hai gã sai vặt giống nhau như đúc kia lập tức lắc đầu nói: “Công tử phong lưu phóng khoáng như thường, không có bất kỳ chỗ nào không ổn!”
Vị công tử trẻ tuổi thở nhẹ một hơi và lại nhìn về phía xe ngựa càng ngày càng tới gần.
“Làm đúng theo kế hoạch!” Hắn cắn chặt răng nói.
“Công tử,” kẻ bên trái vừa gọi thì kẻ bên phải đã nói tiếp, “Ngài nghĩ kỹ chưa? Vó ngựa không có mắt, nếu có vạn nhất thì tiểu nhân không muốn chôn cùng ngài đâu.”
“Nói bừa cái gì thế hả?! Miệng thối toàn nói lời thối!” Vị công tử kia tức muốn hộc máu nói, “Đừng nói nữa, mau bắt đầu đi, mang ——”
Hai chữ “đệm mềm” còn nghẹn ở cổ thì hắn đã bị hai gã sai vặt một trái một phải mạnh mẽ đẩy ra giữa đường.
Hắn nghẹn họng nhìn trừng trừng hai gã sai vặt kia, thân thể không khống chế được mà nhào về phía xe ngựa.
“Hu ——”
Trên đường chợt hỗn loạn.
Hai gã song sinh kia chắp tay quay lưng về phía ồn ào.
“Có cảm giác như thiếu thiếu cái gì chưa làm ấy.” Tên bên trái nói.
“Là cái gì nhỉ?” Tên bên phải lập tức suy tư.
Một lát sau hai đứa trăm miệng một lời mà hét lên.
Hai đứa nhóc vội dừng bước, hai mặt nhìn nhau giống như đang soi gương, tay cùng sờ lên gáy.
“…… Có phải chúng ta đã quên đưa đệm mềm cho công tử rồi không nhỉ?”
Hai đứa đồng thời xoay người, sau đó lại không hẹn mà cùng hoảng hốt: “Công tử…… Còn sống sao?”
……
“Sao lại thế này?” Thẩm Châu Hi lấy mũ có rèm Thị Nương đưa cho và vội vàng xuống xe ngựa.
Xa phu bó tay không biện pháp đứng phía trước xe vẻ mặt khó xử nhìn nàng nói: “Phu nhân…… Người này đột nhiên vọt ra nói ngựa của chúng ta dẫm hắn bị thương, muốn chúng ta bồi thường tiền……”
Vị công tử mặc cẩm y đang lăn lộn trên mặt đất bỗng nhiên dừng lại ngẩng đầu và nổi giận mắng: “Trợn đôi mắt chó của ngươi lên mà nhìn, gia giống kẻ thiếu tiền hả? Ngựa của các ngươi dẫm ta bị thương, ta muốn các ngươi đưa ta tới y quán mà gọi là ăn vạ tiền à?!”
Từ cái bộ dạng này của hắn mà nhìn thì quả thực không giống kẻ thiếu tiền.
Thẩm Châu Hi không nhìn ra vết thương của hắn, hơn nữa hắn còn có thể mắng người ta oang oang thế kia đúng là tinh thần phấn chấn.
Nhưng bộ dạng hắn không tiếc lăn lộn trên mặt đất lại giống như bị thương không nhẹ.
Mỗi năm sẽ có rất nhiều người uổng mạng dưới vó ngựa, cũng có không ít người vĩnh viễn bị thương tàn.