Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 31: Cưỡng Hôn
Carlos lạnh lùng nhìn Cảnh Tùy, lạnh giọng mở miệng: “Lời này của Bệ hạ là có ý gì?”
Cảnh Tùy cũng không hề che giấu sát ý trong mắt mình, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ không phải là do anh nên mới khiến em ấy gặp nguy hiểm như thế sao?”
Quả nhiên là thế!
Carlos vừa tức vừa giận, Cảnh Tùy vì để trả thù chuyện mình trước kia lợi dụng scandal để công kích anh ta mà lại hắt thau nước bẩn này lên đầu mình, trong giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ, thấp giọng quát: “Tôi bảo vệ em ấy còn không kịp, sao lại có thể dễ dàng để em ấy gặp nguy hiểm được!”
Cảnh Tùy cười giễu cợt một tiếng: “Có phải hay không thì trong lòng anh tự biết.”
Carlos cười lạnh: “Ăn nói bừa bãi!”
Anh ta không tiếp tục để tâm đến Cảnh Tùy nữa mà nhìn Kỷ Lăng, ánh mắt vô cùng trịnh trọng: “Tiểu Lăng, em đừng tin những lời kia, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương đến em.”
Kỷ Lăng nói thầm trong lòng, tôi tin cái đầu chú, lão già nhà chú rất xấu xa, đây là do chính miệng Gabriel nói đấy! Chẳng lẽ anh ta còn có thể hại chú được à? Hơn nữa chú cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như thế đâu.
Cậu chớp mắt, lập tức lộ ra thần sắc thất vọng khổ sở, nói: “Tôi cũng không muốn tin, thế nhưng người kia… Người kia chính miệng nói với tôi là chú…”
Carlos hơi ngẩn ra, cuối cùng lộ ra vẻ bất ngờ: “Gabriel?”
Kỷ Lăng dè dặt gật nhẹ đầu, dường như không tình nguyện tin tưởng vào sự thật này, trong mắt còn ẩn chứa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chú Carlos… thật sự là chú sao?”
Carlos nhìn vào mắt Kỷ Lăng, cậu thiếu niên khổ sở đau buồn như thế nhưng vẫn mang một chút hy vọng mong manh mà hỏi anh ta: Thật sự là chú sao?
Giờ khắc này, anh ta thậm chí không thể nào nghĩ được, tại sao Gabriel lại muốn hãm hại anh ta.
Đột nhiên có một cơn đau nhói tập kích trái tim anh ta, trong nháy mắt lại đưa anh ta về buổi đêm đen nhánh yên tĩnh lạnh lẽo ở kiếp trước, cảnh tượng cậu thiếu niên bi thương chất vấn anh ta, tuyệt vọng như thế, nhưng lại không từ bỏ hy vọng cuối cùng… Lúc ấy, anh ta không có cách nào nói cho cậu biết… Không phải tôi.
Đó là chuyện cuối cùng khiến anh ta hối hận, đau khổ nhất.
Nhưng lần này, anh ta có thể chắc chắn mà trả lời cậu.
Carlos chậm rãi nói: “Không phải tôi.”
Anh ta vươn hai tay về phía Kỷ Lăng, trong đôi mắt nâu là vẻ chăm chú vô cùng thâm thúy, lặp lại từng chữ một lần nữa: “Không, phải, tôi.”
Thế nhưng… lần này cậu thiếu niên lại không trả lời anh ta.
Bởi vì lần này, cậu đang được Cảnh Tùy bảo vệ trong lòng.
Đáy mắt Carlos cuối cùng cũng đã hiện lên vẻ đau khổ, cảm xúc ghen ghét âm u trong nội tâm giống như rắn độc đang cắn xé lấy trái tim anh ta, nọc độc khiến trái tim anh ta trở nên lạnh lẽo, anh ta đã trọng sinh trở về, thế nhưng cho dù anh ta đã làm nhiều chuyện như vậy, cũng không thể thay đổi được kết quả hay sao? Vẫn không thể có được người duy nhất anh ta muốn có hay sao?
Anh ta không cho phép kết quả như thế xảy ra.
Bàn tay nắm cây trượng của Carlos siết chặt lại, khí tức quanh người đột nhiên trở nên vô cùng kinh khủng, ánh mắt run lên, cả người hơi động một chút, nhưng rồi vừa mới giơ tay lên đã có một luồng hơi lạnh thổi qua gương mặt anh ta! Carlos lập tức phòng thủ, lùi một bước lại để né tránh nắm đấm của Brendon!
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia thình lình ngăn lại trước mặt anh ta như một chiến thần, đôi đồng tử màu xám mang đầy địch ý không che giấu chút nào nhìn về phía anh ta!
Mà Văn Ngạn không biết đã tiến lên một bước từ khi nào, ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ đôi mắt phượng, nhìn về phía anh ta không chớp mắt.
Carlos hít sâu một hơi, ánh mắt xuyên qua Brendon và Văn Ngạn, cuối cùng rơi vào trên người của Kỷ Lăng đang được Cảnh Tùy bảo vệ trong lòng, chậm rãi đè xuống vẻ hung bạo trong mắt.
Bây giờ không phải là thời cơ thích hợp.
Nhưng anh cho rằng như thế này là có thể đạt được à? Đừng có vui mừng quá sớm… Khóe môi Carlos hiện lên ý cười lạnh lẽo, sau đó lập tức xoay người, rời khỏi nơi này không chút dây dưa.
Kỷ Lăng thấy Carlos cuối cùng cũng rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mắt có hơi trắng bệch.
Carlos vẫn luôn ngụy trang phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng lịch thiệp trước mặt cậu, đến mức cậu suýt nữa quên mất bản chất của Carlos… Vừa rồi Carlos đột nhiên lộ ra vẻ hung bạo quả thực khiến cậu phải giật thót, mà Brendon và Carlos mặc dù chỉ giao thủ trong một tích tắc thôi nhưng khí tức khủng bố vẫn khiến cậu cảm thấy run rẩy sợ hãi.
Đáng sợ quá rồi đấy, những kẻ này còn là người đấy à?
Là một đám quái thú đội lốt người thì có!
Một đấm cũng có thể đánh chết mình, tuyệt đối không hề nói quá một chút nào!
Về nhà, nhất định phải về nhà!
Kỷ Lăng từ trong lòng Cảnh Tùy mà lách ra ngoài, trong lúc đang suy nghĩ phải tạm biệt Cảnh Tùy thế nào thì Văn Ngạn từ đầu vẫn luôn yên lặng lại đột nhiên đứng ra, cung kính cúi đầu nói với Kỷ Lăng: “Cậu chủ, tôi đến đón ngài.”
Ánh mắt Kỷ Lăng sáng lên, lần đầu tiên cảm thấy trùm phản diện âm hiểm xảo trá này cũng rất biết quan tâm đấy, mặc dù không biết anh ta có mục đích gì, nhưng xác thực đã giải vây cho cậu, thế là gật đầu nói: “Được.”
Sau đó cậu lại nói với Cảnh Tùy: “Em…”
Nhưng mới nói một chữ đã bị Cảnh Tùy kéo mạnh trở về, đụng vào vòng tay rắn chắc của người đàn ông này, cậu còn đang thất thần thì đã thấy gương mặt đẹp trai của Cảnh Tùy đến gần cậu, ghé vào tai cậu cười khẽ: “Đi vội như thế à?”
Kỷ Lăng cảm nhận được hô hấp nóng rực của Cảnh Tùy bên tai mình, trên mặt lại nóng lên, cả người cũng không được tự nhiên, lắp ba lắp bắp suýt thì cắn trúng lưỡi: “Em ra ngoài lâu như thế, ba mẹ hẳn là sẽ lo lắng…”
Cảnh Tùy nhìn gương mặt ngượng ngùng của cậu thiếu niên, da thịt trắng trẻo hiện lên nét đỏ ửng nhàn nhạt, dáng vẻ mê người như thế, thật sự là không muốn buông tay, muốn giờ khắc nào cũng giữ cậu lại bên cạnh mình… Thế nhưng lý do này của cậu, thật sự khiến người ta không cách nào từ chối được.
Nhóc con này sợ là đã sớm nghĩ cách trốn khỏi mình rồi, mặc dù ngoài miệng nói thích mình, không ngừng trêu chọc mình, giả trang dáng vẻ hào phóng ngang ngược… Nhưng thật ra lại càng dễ ngại ngùng hơn bất kì ai.
Một khi mình tới gần thì tránh còn nhanh hơn ai hết, như một chú thỏ bị dọa sợ vậy.
Tại sao có thể đáng yêu như thế?
Cảnh Tùy lưu luyến không rời mà thân mật cả nửa ngày, nhìn gương mặt cậu thiếu niên đã đỏ rực lên mới chịu buông ra, mỉm cười nói: “Được rồi.”
Kỷ Lăng khó khăn lắm mới thoát khỏi Cảnh Tùy, lập tức bước đi mà không ngoảnh đầu lại.
Quá đáng sợ, cực kỳ đáng sợ!
Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệt gì mà phải đối mặt với một đám người trọng sinh như thế này?! Muốn an ổn làm nhiệm vụ thôi mà cũng khó đến vậy sao?!
… Văn Ngạn yên lặng đi theo sau lưng Kỷ Lăng, hộ tống cậu lên xe.
Nhìn qua dáng vẻ thẹn thùng không được tự nhiên của cậu thiếu niên, dường như còn đang đắm chìm trong sự thân mật với Cảnh Tùy lúc nãy… Anh ấy giấu hết tất cả sự ghen ghét đau khổ xuống đáy lòng.
Cảnh Tùy thoạt nhìn thì có chút thích Kỷ Lăng, nhưng chuyện này có hơi vượt quá dự kiến của Văn Ngạn.
Có điều, dù có không tình nguyện đi chăng nữa, anh ấy cũng phải thừa nhận đây là chuyện tốt, như thế này thì cậu thiếu niên ấy cũng có thể đạt thành tâm nguyện, được ở bên cạnh người mà cậu yêu.
Không sai, đây chính là hy vọng của mình mà.
Chỉ là trong sâu trong lòng vẫn ẩn chứa điều gì đó, dường như đang giãy dụa không an phận, muốn phá đất mà lên.
Ngón tay đặt trước người của Văn Ngạn có hơi giật giật, anh ấy nhắm mắt lại, nói với bản thân mình, không được quên những chuyện mày đã làm ở kiếp trước.
Không được giẫm lên vết xe đổ.
Không được!
Kỷ Lăng cuối cùng cũng về được nhà, thấy Văn Ngạn lần này không hề không thức thời mà đi theo mình, hình như lúc rời đi còn hơi vội nữa.
Mặc dù ngoài ý muốn nhưng cậu cũng khá vui vẻ, cậu cảm thấy hành vi của trùm phản diện này càng lúc càng khó nắm bắt rồi, không hổ là nhân vật phản diện thần bí nhất trong nguyên tác, chỉ sợ là tâm tư anh ta có cả một ngàn tám trăm ngã rẽ, không ai có thể đoán nổi, cả ngày lãng phí thời gian quần nhau với mình thì làm được cái gì?
Có điều nghĩ không ra thì không nghĩ nữa thôi, dù sao Văn Ngạn và mình cũng không có quan hệ gì.
Ba mẹ Kỷ Lăng đã chờ ở trong nhà từ sớm, thấy Kỷ Lăng trở về bình yên vô sự thì vô cùng vui mừng mà nhẹ nhàng thở phảo, kéo cậu tới rồi nhìn trên nhìn dưới.
Lúc bọn họ nghe được tin tức thì Cảnh Tùy đã an toàn cứu Kỷ Lăng về, nhưng dù như thế thì Phu nhân Marina vẫn đau lòng vô cùng, ôm chặt bảo bối nhỏ của mình rồi nói: “Mẹ đã nói với con ngay từ đầu là đừng đi rồi, con cứ không nghe, nếu như con xảy ra chuyện gì thì mẹ phải làm sao đây chứ?”
Đại Công tước Kỷ Đình cũng trầm giọng nói: “Sau này đừng nên ra ngoài.”
Kỷ Lăng ngượng ngùng nói: “Con xin lỗi, đã khiến ba mẹ phải lo lắng rồi ạ.”
Phu nhân Marina nhìn bộ dạng biết điều của bảo bối nhỏ nhà mình động lòng người như thế, quả thực yêu đến tận tâm can, xoa xoa đầu cậu, nói: “Cái thằng nhóc không có lương tâm này, biết là được rồi, sau này đừng làm mẹ lo lắng nữa đấy.”
Kỷ Lăng gật đầu thật mạnh!
Cậu cũng không muốn bị bắt thêm lần nữa đâu.
Sau khi trò chuyện một lúc với ba mẹ, Kỷ Lăng một mình trở về phòng, lúc này thì thần kinh vẫn luôn căng cứng của cậu mới hoàn toàn thả lỏng.
Cậu lăn lộn một vòng trên giường, thở ra một hơi, quá mệt mỏi, đóng kịch thật sự quá mệt mỏi.
… Kỷ Lăng tựa như một người ra ngoài chạy marathon tinh thần vậy, khó khăn lắm mới được về nhà, chỉ hận không thể ngủ lì ở nhà đến khi thiên hoang địa lão, cậu thiếu niên tuân thủ pháp luật của Trái Đất quả nhiên vẫn là quen thuộc với loại hoàn cảnh an nhàn thế này.
Mà còn một lí do nữa khiến cậu không muốn đi ra ngoài đó là cậu không muốn đụng phải Cảnh Tùy!
Người đàn ông kia quá nguy hiểm, hơn nữa lại còn có mưu đồ muốn làm loạn với cậu, trai thẳng Kỷ Lăng cảm thấy vô cùng hoảng hốt, đành phải dùng đến né tránh đại pháp, nhắm mắt làm ngơ, anh thân là Hoàng đế một ngày trăm công nghìn việc, lại còn phải đấu với Carlos nữa, chỉ cần tôi không đụng đến trước mặt anh, anh hẳn là sẽ không có thời gian nhớ đến tôi đâu nhỉ…