Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mary Sue

Chương 56: Daddy Boy

Bội Ni:???

Chị là đang làm khó xử Ni Ni!

Trong đầu Bội Ni hiện lên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của tổng tài, chỉ có thể nhìn thấy sự ôn nhu trên khuôn mặt đó khi đối diện với chị Tuyết Ý, bởi vì họ là người yêu của nhau. Còn Ni Ni chỉ là vụng bánh quy mà thôi.

—- Từ tổng, chị Tuyết Ý kêu tôi gửi lời với ngài, danh phận sao, không cần nghĩ tới nữa!

Chỉ nghĩ đến câu nói này thôi là đã đủ nghẹt thở rồi.

Chứ đừng nói là bắt cô bé nói ra.

Nếu cô bé thật sự dám làm như vậy, đến lúc đó sợ là cháy cửa thành cũng là tai họa cho cá trong hào.

*Cháy cửa thành cũng là tai họa cho cá trong hào: người đứng ngoài cuộc cũng sẽ đau khổ.

Nghĩ đến đây, Bội Ni rùng mình nhìn thông báo người gọi tới, sau đó ngẩng đầu cầu xin: “Chị Tuyết Ý, tha cho em đi.”

Trình Tuyết Ý cũng nhận ra được chuyện này sẽ khiến cho người khác cảm thấy khó xử, vì vậy cũng không làm khó cô bé.

Cô lấy điện thoại từ trong tay Bội Ni, ấn nút nghe máy rồi đặt bên tai.

Cô thậm chí không cho Từ Kỳ Ngôn cơ hội để lên tiếng, vừa bắt máy là bắt đầu nói như vũ bão: “Thật xin lỗi, hiện tại tôi không hề muốn nói chuyện với anh dù chỉ là một chút.”

“Không đúng, là tôi không xứng để được nói chuyện với anh.”

“Thưa người thừa kế tôn quý của Thịnh Gia, anh Từ Kỳ Ngôn, tôi chỉ là một tuyến mười tám rác rưởi không xứng đứng bên cạnh anh.”

“Là tôi không xứng.”

“Cho nên chúng ta vẫn thôi đi.”

“Như vậy đều tốt cho cả anh và tôi.”

“Dù sao tôi cũng không có hứng thú với một Daddy Boy.”

“Cho nên làm phiền anh về sau đừng gọi điện cho tôi nữa, chỉ vậy thôi, cúp đây!”

Từ Kỳ Ngôn: “…”

Daddy Boy?

*Daddy Boy: Giống với Mama Boy á, lúc nào cũng coi mẹ mình là nhất, quá phụ thuộc vào mẹ của mình…


Dường như Từ Kỳ Ngôn đã đợi câu này của cô từ nãy giờ.

Hắn bình tĩnh lấy một hộp vải nhung màu lục từ trong túi quần ra: “Cái này thì sao?”

“Đây là gì?”

“Em mở ra thì biết.”

Giọng nói của hắn vẫn như vậy ngay cả trong đêm lạnh lẽo, nhẹ nhàng, không gợn sóng.

Trình Tuyết Ý chần chờ cầm lấy hộp, rồi mở ra.

Một chiếc nhẫn bạch kim VcA nằm lẳng lặng bên trong hộp vải nhung.

Đường cong của chiếc nhẫn tinh xảo, hoa tiết mang theo cảm giác rất cao cấp, bên dưới ánh trăng chiếc nhẫn nhỏ càng thêm nổi bật càng thêm tỏa sáng.

Đột nhiên tim của cô đập nhanh hơn, giống như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Trình Tuyết Ý kinh ngạc nhìn Từ Kỳ Ngôn: “Anh…tại sao đưa em nhẫn?”



Chẳng lẽ hắn không biết ý nghĩ của việc tặng nhẫn, nó không đơn giản là một món quà xin lỗi đâu.

Trình Tuyết Ý ngây ngốc, tay chân luống cuống, không biết phải nói gì.

Từ Kỳ Ngôn nhìn cô từ một con cá nóc tức giận biến thành một bé chim cánh cụt ngu ngốc.

“Em đừng hiểu lầm.” Trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện lên ý cười: “Không phải là anh ép em cho anh một danh phận.”

“Ý của anh là.” Giọng nói của hắn nặng nề, giống như đang nói ra một lời thề thành kính nhất: “Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đợi em.”

“Cho dù người khác có nói gì, chỉ cần em muốn, thì anh vẫn luôn đợi ở đây.”