Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch
Chương 40: Quý Phàm Trạch, chúng ta chia tay đi
Người đàn ông quen thuộc và chiếc xe quen thuộc lập tức kéo Chung Ngải đang mơ màng trở về hiện thực.
Không đợi cô mở lời, cửa xe đã từ từ hạ xuống, một giọng nam dịu dàng bình thản từ ghế lái truyền đến: “Chung Ngải, sao sắc mặt em kém thế?”
Chung Ngải theo bản năng sờ gò má của mình, rõ ràng bây giờ đang là giữa đêm hè, nhưng mặt cô lại lạnh buốt. Cô cố gắng nuốt nỗi cay đắng trong miệng xuống, nở nụ cười yếu ớt với người đàn ông trên ghế lái: “Không có chuyện gì.”
Hạ cửa xe xuống phân nửa, Trầm Bắc lẳng lặng nhìn cô, “Em cãi nhau với người nhà à?”Anh vẫn luôn tinh tế như vậy, vừa nhìn là đã nhận ra cô có ổn hay không.
Tâm sự bị đoán trúng, Chung Ngải muốn không kinh ngạc cũng không được, nhưng cuối cùng cô chỉ thản nhiên nhìn vào ánh mắt dò xét của đối phương, “Em thật sự không có chuyện gì.”
Nếu một cô gái không muốn kể khổ với bạn thì đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt, sắc mặt Trầm Bắc hơi cứng lại, nhất thời không nói nên lời.
Trước kia mẹ Trầm Bắc và cha dượng Chung Ngải là đồng nghiệp, lại còn ở ký túc xá của Cục Tài nguyên và Đất đai. Năm đó, bởi vì bà Trầm bị bệnh nặng, Trầm Bắc mới từ bỏ mọi thứ ở Canada, trở về nước chăm sóc mẹ. Sau đó bà Trầm qua đời vì bệnh tật, anh vẫn ở lại nơi này với Tiếu Tiếu, vì ở đây vừa tiện đường đi làm, vừa để tưởng nhớ mẹ mình. Chung Ngải tới thăm ba mẹ mỗi tuần một lần, trước kia đôi khi cô còn thuận đường đi sang chỗ anh chơi cùng Trầm Tiếu, nhưng gần đây đã không còn vậy nữa.
Trong lòng Trầm Bắc chua xót, ngoài miệng lại không nói về chuyện này, anh thò người mở cửa xe ghế lái phụ, dùng giọng điệu hờ hững ngày thường nói: “Trời sắp mưa rồi, để anh đưa em về nhà.”
Mùi mưa trong không khí ngày càng nặng hơn, màn đêm tối đen như mực, không trăng không sao, giống như đang báo hiệu cho một trận mưa rào tầm tã có thể đến bất cứ lúc nào.
Trong sắc trời ảm đạm này, Chung Ngải thấy trong mắt đối phương lóe lên tia sáng muốn dò hỏi đến cùng, cô vô thức muốn từ chối, nhưng Trầm Bắc lại không cho cô cơ hội đó.
“Bạn trai em quản nghiêm vậy sao? Ngay cả xe anh cũng không thể lên hử?” Đèn lớn ở mui xe phát ra một vầng sáng, giữa hai mày của người đàn ông nhuộm một thứ ánh sáng nhạt, trêu ghẹo ném ra một câu như vậy.
Lời từ chối vừa đến bên miệng tắc nghẹn, Chung Ngải hơi do dự, cô ngẩng đầu nhìn mây đen đang dần bao phủ bầu trời đêm, bèn cúi người ngồi vào trong xe: “Vậy cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Trầm Bắc cười như không có chuyện gì xảy ra, khởi động xe lần nữa.
Quả nhiên, Chung Ngải mới vừa lên xe thì những hạt mưa nhỏ liền bắt đầu rơi xuống.
Cửa sổ xe Trầm Bắc không kéo lên ngay, không khí ẩm ướt cùng gió đêm ùa vào trong xe, khiến cho bầu không khí cũng nhẹ nhàng khoan khoái theo. Xe lùi về phía sau, chậm rãi ra khỏi tiểu khu. Bầu không khí trong xe tĩnh lặng, Chung Ngải thất thần, không tự chủ lại nghĩ tới mấy lời Từ Hải Đông nói với mình.
Đối với Chung Ngải mà nói, Từ Hải Đông là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt. Ban đầu trong nhà cũng không phải trời yên biển lặng, thậm chí Chung Ngải còn thù hằn Từ Hải Đông. Sao một cô gái nhỏ có thể dửng dưng chấp nhận được việc ba mình đột nhiên biến thành người khác được chứ?
Chung Ngải nhớ rõ khi còn nhỏ mình đã ngáng chân ba dượng rất nhiều lần. Ví dụ như lúc Từ Hải Đông đón cô tan học, cô sẽ cố ý lén lút trốn đi, khiến đối phương không tìm được cô, sau đó cười trên nỗi đau của người khác khi nhìn lén ông gấp đến độ toát mồ hôi hột, liên tục gọi tên cô ở bên đường; lại ví dụ như, lúc họp phụ huynh, cô sẽ hô to trước mặt bạn học và giáo viên câu “Ông không phải ba tôi”, khiến Từ Hải Đông cực kỳ lúng túng… Nhưng điều không thú vị chính là, Từ Hải Đông lại không thù ghét cô, mà vẫn chăm sóc cô chu đáo.
Họ cứ giằng co như vậy tầm một hai năm, mãi đến tận một ngày, Chung Ngải nghe lén được cuộc trò chuyện của ba mẹ như sau:
“Hải Đông à, không thì chúng ta sinh thêm một đứa bé đi, em thấy rất có lỗi với anh.”
“Vẫn là thôi đi. Có Tiểu Ngải là đủ rồi, con cái nhiều thì chúng mình sẽ khó tránh khỏi sẽ thiên vị. Bây giờ anh coi con bé là con gái ruột cũng rất tốt…”
Lúc ấy Chung Ngải đứng ngơ ngác ở ngoài cửa phòng, nước mắt rơi như mưa.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng những việc Từ Hải Đông làm đều là diễn kịch để lấy lòng mẹ cô, nhưng sau lần đó, ý xấu trong thế giới nội tâm nho nhỏ của cô đã bị lật đổ.