Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch
Chương 45: Chung Ngải không có chút quan hệ gì với ông cả!
“Bác trai, đây là gan ngỗng nhập khẩu từ nước Pháp, mùi vị không tệ, bác nếm thử xem. Bác gái, Atiso có tác dụng dưỡng nhan và hạ huyết áp, nghe Chung Ngải nói gần đây bác bị cao huyết áp, ăn nhiều sẽ có lợi……”
Sau khi “tình cờ gặp được” một nhà Chung Ngải, Quý Phàm Trạch liền đề nghị cùng ăn tối, Từ Hải Đông và Chung Tú Quyên lặng lẽ liếc nhau, còn chưa kịp thống nhất ý kiến, Chung Ngải đã giòn giã đáp một tiếng “Được”. Sau khi ngồi xuống, Quý Phàm Trạch cố gắng thể hiện phong thái lịch lãm và quý phái của mình bằng cách giới thiệu món ăn cho hai người lớn tuổi và giải thích các thành phần của món ăn. Sự khác biệt duy nhất với bình thường chính là thái độ khiêm tốn, đồng thời cũng che giấu sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, trông giống như anh trai hàng xóm, chứ không hề mang đến cảm giác xa cách.
Biết rõ anh đang giả vờ để gây ấn tượng tốt, nhưng Chung Ngải vẫn không nhịn được mà cười vui vẻ phối hợp với anh.
Tuy đây đều là những món ăn hàng đầu, nhưng Chung Tú Quyên lại cảm thấy nhạt nhẽo, không biết vì sao bà vừa thấy Quý Phàm Trạch, liền nhớ tới cuộc điện thoại của Lý Kinh Sinh mấy ngày trước.
Lúc lòng bà đang rối như tơ vò, Từ Hải Đông chợt mở miệng: “Tiểu Quý à, cậu thích Tiểu Ngải thật lòng sao?”
Từ Hải Đông là người thông minh, lại còn lăn lộn chốn quang trường hơn nửa đời, gặp qua vô số người, ngày thường đôi mắt kia hiền từ là thế, nhưng khi nhìn người còn sắc bén hơn cả chim ưng. Sao ông lại không nhìn ra Quý Phàm Trạch đang nghĩ đến điều gì chứ, vậy nên dứt khoát nói thẳng ra.
Đề tài trên bàn ăn đột nhiên nhảy vọt từ ăn uống lên quan hệ trai gái, Chung Ngải hơi run, nghĩ thầm về những chuyện sắp xảy ra, tay cầm nĩa không khỏi nắm chặt hơn.
Quý Phàm Trạch vẫn bình tĩnh như cũ, đôi mắt hẹp dài chứa ý cười nhạt, mục đích lần này của anh chính là gỡ bỏ hết khúc mắc của ba mẹ Chung Ngải với mình. Nói theo cách phổ biến là gạo nấu thành cơm, anh sẽ chịu trách nhiệm với Chung Ngải. Nói một cách sâu sắc hơn, nếu yêu nhau thì trong lòng đừng nên suy nghĩ nhiều về chuyện gì khác. Anh không muốn Chung Ngải khó xử khi bị kẹt giữa anh và ba mẹ, từ lần trước cô nàng này ồn ào đòi chia tay với anh bởi ý kiến của họ, thì anh đã thấy được người nhà chiếm vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng cô.
Quý Phàm Trạch nhìn Từ Hải Đông, vô thức trở nên nghiêm túc hơn, giọng điệu nhẹ nhàng của anh có thêm chút chắc chắn: “Bác trai, cháu…”
Rất nghiêm túc.
Đáng tiếc ba chữ mấu chốt còn chưa nói ra, giọng Quý Phàm Trạch đột nhiên im bặt. Sắc mặt hai vị trưởng bối ngồi đối diện anh lạnh căm, tầm mắt lướt qua bờ vai của anh, rồi cố định tại đó.
Quý Phàm Trạch và Chung Ngải đều đưa lưng về phía cửa, hai người khó hiểu, theo bản năng xoay đầu lại thì thấy….
Người tới là một nhà ba người, nhìn có vẻ là đến dùng cơm.
Ánh mắt giao nhau trong chốc lát, ba người đó thay đổi hướng đi, bước tới bàn bọn họ. Chưa tới gần, một giọng nữ trẻ tuổi đã nói trước: “Ôi, đây là ai vậy? Những loại người này mà cũng xứng đến nơi xa hoa như vậy để dùng bữa sao?”
Ngoại trừ ra Mạnh Tình ra thì còn ai có cái giọng vừa hống hách vừa lớn tiếng nữa.
Chung Ngải không ngờ họ chỉ ăn một bữa cơm mà cũng gặp được gia đình Mạnh Tình, đúng là oan gia ngõ hẹp, xui xẻo quá đi. Lần trước mấy người này đã khiến mẹ cô vô cùng tức giận, Chung Ngải nóng lòng che chở mẹ nhưng vừa đứng lên chuẩn bị cãi lại, thì đã bị ngăn bởi một ánh mắt sắc bén.
Cùng lúc đó, chủ nhân của ánh mắt kia chậm rãi đứng dậy.
“Lý Kinh Sinh, ông dạy con mình như vậy sao? Biết là nhà hàng xa hoa mà còn hô to gọi nhỏ, đúng là vô giáo dục.” Người nói chuyện là Từ Hải Đông với vai trò chủ gia đình bảo vệ vợ con, giọng điệu bình tĩnh, lời nói lại như trong bông có kim.
Lý Kinh Sinh bị ông nói thế sắc mặt liền trầm xuống, nhưng vẫn không ngăn nổi ông ta trào phúng: “Ông so đo với một đứa trẻ làm gì, nhưng có vẻ ông cũng dạy con gái tôi khá tốt nhỉ…”. ngôn tình ngược