Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 36

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Vân Tú nhàn nhạt liếc nhìn dáng chết thê thảm của quạ đen, xua xua tay: "Con chim này là điềm xấu, nhanh xử lý đi. Đem để sâu vào trong nhà kho là được, không cần cất giữ kỹ càng đâu."

Mấy bộ trang sức vàng ròng kia rất tinh mỹ nhưng nương nương cũng không để vào mắt. Đổng ma ma rút đi chán ghét, lộ ra bộ dáng tươi cười, các cung nhân gật đầu đáp vâng, vội kêu mấy thái giám thô sử tiến vào, rất nhanh liền chuyển hạ lễ ra ngoài.

"Dận Kỳ nói đi chọn ngựa con, không biết chọn sao rồi nữa?" Mắt thấy ánh nắng cũng vừa hạ, Vân Tú dời khỏi đề tài Hoàng Quý Phi, nhẹ nhàng cười, vui vẻ trò chuyện với cung nữ, "Hắn thích màu trắng thuần, y hệt bổn cung vậy......"

Gần đây, công việc ở Dực Khôn Cung bắt đầu lu bù lên, nơi nơi tràn ngập không khí vui mừng, vì hơn năm ngày nữa dính là đầy tháng của Dận Đường.

Bởi vì liên tục uống thuốc bổ và vô cùng tập trung vào tu dưỡng, nên sau khi đã nghĩ thông suốt, trong lòng Vân Tú không còn tích tụ suy nghĩ lo âu nữa, trạng thái Vân Tú bây giờ cũng không khác biệt với lúc trước khi sinh nữa.

Không chỉ có khôi phục lại nhan sắc ban đầu, thậm chí còn tăng thêm chút đẫy đà, có thể nói là tươi sáng rực rỡ động lòng người, hơn cả dĩ vãng.

Đã sắp ở cữ xong, lại được thái y đồng ý, hôm qua Vân Tú liền tạm biệt ' lớp dầu ' trên người, cực kỳ sảng khoái mà tắm gội một phen, giờ nàng thoải mái khoác một chiếc áo lông chồn ấm áp mượt mà, vô cùng thích ý mà dựa vào trên đệm.

Nhìn theo hạ lễ của Hoàng Quý Phi được cung nhân đem ra, lại nói về mấy chuyện vui vẻ của Dận Kỳ, nàng nhẹ khép mắt, thoáng có chút ngây người, hỏi: "Giờ nào rồi?"

"Bẩm nương nương, giờ Thân ạ." Văn Uyên nhẹ giọng nói, "Cửu a ca chắc cũng tỉnh rồi, nô tỳ sẽ ôm hắn đến."

Vân Tú đáp một tiếng, sau đó lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp bèn cẩn thận suu nghĩ lại......

Đúng rồi, là Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng ngày nào cũng phải tới Dực Khôn Cung dùng cơm trưa, bây giờ đến cả thân ảnh cũng không thấy, cả phái người thông báo cũng không có nốt.

—— không giống tác phong thường ngày của hắn chút nào.

Hắn không tới, nàng càng tự do hơn, chỉ có hơi nghi hoặc mấy giây, sau đó liền ném Khang Hi ra sau đầu.

"Ngươi đem tiểu Cửu......" Vân Tú ôn hoà nói, lời còn chưa dứt đã thấy Đổng ma ma vội vàng mang một tiểu thái giám rất quen mắt tiến vào, tiểu thái giám kia vừa thấy nàng, liền giống như tìm được cứu tinh, không ngừng mà dập đầu bôm bốp: "Nô tài Phú Thuận tham kiến Nghi phi nương nương! Lục a ca trúng độc, sau khi uống thuốc thì hôn mê bất tỉnh, kết quả...... Kết quả Đức phi nương nương làm loạn ở Dục Khánh Cung, thậm chí còn giận chó đánh mèo Ngũ a ca......"

Phú Thuận nhanh chóng miêu tả lại tình huống ở chuồng ngựa, ngay sau đó, đem mấy câu Đức phi hỏi chuyện lặp lại một lần, nôn nóng nói: "Hoàng Thượng tức giận, nhưng Đức phi vẫn cố chấp nắm tay Lục a ca không buông, một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn khởi tố. Bên trong Dục Khánh Cung tiếng khóc rung trời, thừa dịp hỗn loạn, Thái Tử gia lệnh cho nô tài trộm chui ra, tới cầu Nghi phi nương nương ra tay!"

Nghe xong liền hiểu toàn bộ lời Phú Thuận nói, mặt Vân Tú từng chút từng chút một trờ nên thâm trầm.

Phú Thuận thở hổn hển một hơi, ngẩng đầu, nói nhanh như đạn pháo: "Thái Tử gia nói, chỉ cần Nghi phi nương nương cho người cầu kiến thái hậu, còn nô tài thì đưa Đổng ma ma đến Dục Khánh Cung là được, Hoàng Thượng rất để ý nương nương, nên chắc chắn thấy tâm phúc nương nương thì sẽ thu bớt tức giận......"

Hà Trụ Nhi còn cố ý dặn dò hắn, Nghi phi nương nương đang ở ở cữ, không thể tự đến đây, ngàn vạn không được làm nương nương lao tâm!

Không đợi hắn nói xong, Vân Tú nhắm mắt, lạnh lùng nói: "Thụy Châu, đến Ninh Thọ Cung ngay, không được chậm trễ."

Thụy Châu vội vàng xốc mành, lao ra bên ngoài mà chạy. Phú Thuận từ dưới đất ngẩng đầu lên, khe khẽ nhẹ nhàng thở ra, hắn còn chưa thở được mấy hơi liền hoàn toàn bị nghẹn.

Đôi mắt hắn trợn trừng, Nghi phi nương nương làm gì thế?!

"Bổn cung không biết là Đức phi lại thiếu dạy dỗ đến như vậy đấy." Vân Tú kéo áo lông chồn ra, lưu loát đặt xuống giường, môi đỏ mím chặt, trong mắt đào hoa xuất hiện hàn ý khiến người ta không rét mà run, "Chuẩn bị kiệu!"

Tại Dục Khánh Cung.

Cung nhân hầu hạ Tam a ca biết rõ không thể để mình ở lại dính đạn được, đành cáo lui mang Dận Chỉ trở về; Dận Chân và Dận Kỳ lại không chịu đi, cứ đứng canh giữ ở mép giường, một người lâu lâu trộm nhìn Đức phi, một người ngóng mong mà nhìn Dận Tộ.

Sau khi Đức phi lạnh giọng chất vấn Ngũ a ca xong, Dục Khánh Cung hoàn toàn im lặng như tờ.

Dận Kỳ nào đã gặp chuyện này bao giờ?

Từ nhỏ hắn đã được Thái Hậu bảo vệ rất tốt, lại có nương yêu thương vô bờ, Hoàng A Mã càng thêm quan tâm, nói hắn lớn lên trong vại mật* cũng không quá.

*lớn lên trong vại mật: chìm trong hũ mật ong, ý chỉ cuộc sống ngọt ngào êm đềm không trúc trắc, thậm chí là cuộc sống cực kỳ tốt.

Vậy mà bây giờ hắn lại phải đối diện với một đôi mắt hạnh cực kỳ hung ác, Ngũ a ca hoàn toàn ngây dại, lui về phía sau một bước, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.

Dận Kỳ dùng tiếng Mãn lắp bắp mà giải thích: "Ta không biết Lục đệ, Lục đệ trúng độc...... Ta dắt hắn đi chọn ngựa, tay hắn thực nóng thực nóng......"

Thái tử bỗng nhiên trầm mặt xuống, nhìn Hà Trụ Nhi ra hiệu, rồi sau đó che trước người Dận Kỳ, trong tiếng nói trong ngầm có ý cảnh cáo: "Đức phi nương nương, là Dận Kỳ đã cứu Dận Tộ, cô gia và Tam đệ Tứ đệ đều nhìn thấy điều đó! Lục đệ vừa uống thuốc nên chỉ đang ngủ thôi, rất nhanh sẽ khỏi hẳn."

Đức phi nhìn chằm chằm thái tử, lát sau thì cười một tiếng, chậm rãi bình tĩnh lại.

Nàng quay đầu nhìn Dận Tộ trên giường, rơi lệ không ngừng, chỉ cảm thấy trong lòng đau như đao cắt.

Đức phi nhếch nhếch khóe miệng, không màng dưới hạ thân trở nên đau đớn, nhẹ giọng nói: "Đây là Dục Khánh Cung của Thái Tử gia mà, ngài nói cái gì, thì đúng là cái đó."

Nói xong, ánh mắt nàng dừng trên túi thơm cách đó không xa. Túi thơm được đặt đoan đoan chính chính trên khay, nàng kêu thái y đưa đến để nhìn kỹ, nhìn một hồi liền nhận định đồ vật này nàng chưa từng gặp qua.

Độc vật như vậy, đột nhiên xuất hiện trên người Dận Tộ trên người, còn được đeo bên người ......

"Dận Tộ không phải trúng độc ở Vĩnh Hòa Cung! Cái này ở đâu ra hả, Thái Tử gia có thể giải thích cho bổn cung được không?" Đức phi dừng một chút, cười lạnh một tiếng, hờ hững mà nhìn Dận Chân đang phát run, hỏi: "Có phải là ngươi làm hay không?!"

Lời này vừa nói ra, Dận Chân hô to một tiếng không phải, sau đó lau mắt, xoay người chạy đi; Tất cả mọi người đều kinh hãi, sắc mặt ai cũng thay đổi.

"Tứ đệ! Hà Trụ Nhi, còn không mau đuổi theo?!"

Thái tử phân phó xong, hít sâu một hơi, giận đến mức bật cười.

Dù hắn chỉ mới là một đứa con nít, nhưng cũng là trữ quân của Đại Thanh, nào đến phiên một phi tần xuất thân thấp hèn nghi ngờ hắn?

Trong nháy mắt, đột nhiên nghe tiếng nói lạnh lẽo của Khang Hi vang khắp đại điện: "Ô Nhã thị, đủ rồi."