Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày
Chương 47
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Tin vui Quý Phi sinh được a ca truyền khắp toàn bộ kinh thành, có thể nói, trừ bỏ cả tộc Nữu Cỗ Lộc vui sướng như điên, thì Minh Châu và Tác Ngạch Đồ lại vô cùng thất vọng, không có nửa phần vui sướng.
Minh Châu có rất nhiều băn khoăn. Băn khoăn từ bây giờ mấy đứa nhỏ của hai nhà sẽ có sự chênh lệch, băn khoăn lợi ích của Nạp Lạt thị ở trong cung, còn băn khoăn chuyện Quý Phi ở cữ xong sẽ cai quản lục cung; Còn Tác Ngạch Đồ thì hoàn toàn tính toán cho tương lai thái tử, hắn sẽ không cho phép bất kỳ nhân tố nào uy hiếp đến ngôi vị trữ quân.
Con ruột của Quý Phi, thân phận quý trọng. Sau lưng Thập a ca chính là toàn bộ Nữu Cỗ Lộc thị......
Bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt cũng không được thể hiện rõ.
Một trước một sau, hạ lễ ào ào được đưa vào Quả Nghị Công phủ, đệ đệ ruột của Quý Phi là A Linh A năm nay mới mười bảy, chưa thành thân, dương dương tự đắc tiến đến đón chào, hắn thấy Minh Châu, cũng chẳng so đo đây là tổ phụ của Quỹ Tự, vô cùng vui sướng hân hoan chào đón.
Minh Châu lắc lắc đầu, thầm nghĩ, không được trưởng bối chỉ dạy, tiểu tử này còn kém xa lắm.
Tác Ngạch Đồ nhìn màn này, có chút đáng tiếc, lại có chút khinh miệt, tâm thần cũng buông lỏng.
Át Tất Long chung quy cũng không còn nữa, Quý Phi được Vạn Tuế Gia coi trọng, nhưng lại không được sủng ái, hắn cứ lo vụ Thập a ca không phải là buồn lo vô cớ sao.
Huống hồ, một hài tử mới sinh có thể làm nên trò trống gì? Đại a ca và thái tử đều đã trưởng thành cả rồi!
Chờ Thập a ca lớn lên chút, để xem thái độ của Hoàng Thượng đối với hắn như thế nào, lúc đó tính lại cũng không muộn.
Tại Vĩnh Thọ Cung.
Quý Phi biết rõ trên triều gợn sóng, nàng không cần tìm hiểu cũng hiểu rõ.
Đêm đã khuya, nàng nhìn a ca đỏ hỏn nhăn nhúm như con khỉ nhỏ đang ngủ say trong lòng, đưa hắn cho ma ma, ý cười bên môi nhạt đi, thay vào đó là thần sắc âu sầu lo lắng.
Hoàng Thượng nguyện ý cho nàng một hài tử, nàng rất cảm kích.
Nữu Cỗ Lộc thị cần phải có một a ca khoẻ mạnh, mới có thể ổn định được với cục diện gay go bây giờ, mới có thể thuận lợi chờ đến khi A Linh A trưởng thành, một lần nữa chấn hưng gia tộc, bắt đầu cường thịnh trở lại.
Nhưng bởi vì nàng có thân phận Quý Phi, nên việc tiểu Thập sinh ra chắc chắn sẽ đánh vỡ tình hình bình tĩnh hiện tại trong cung, thu hút rất nhiều mũi tên bắn lén. Chưa nói tới những người khác, chỉ riêng Hoàng Quý Phi và Huệ phi thôi, các nàng chịu ở yên được sao?
Quý Phi khẽ thở dài một hơi, nhíu mi nghĩ nghĩ, tình trạng bây giờ của nàng vừa giống Vân Tú, mà cũng vừa khác Vân Tú, thậm chí là rất khác.
Vân Tú được Hoàng Thượng sủng ái, nên các nữ nhân đó đều chỉ nhằm vào Vân Tú để tranh đoạt thánh quyến; Còn tình huống của nàng thì khác, những âm mưu tính toán đó sẽ hướng về phía hài tử của nàng.
Bởi vì sinh sản rất thuận lợi, không chịu khổ sở gì, nên tinh thần Quý Phi cực tốt, suy nghĩ một hồi liền trầm trầm rơi vào trong giấc ngủ.
Nàng ngủ thẳng đến bình minh, lúc Tề ma ma bẩm báo có Nghi phi đến thăm, nàng ngẩn ra một chút, sau đó tràn ra vui sướng tươi cười: "Mau cho nàng ấy tiến vào."
Vân Tú mặc một bộ xiêm y màu hồng ruốc, trang điểm nhẹ nhàng, cài lên ba cây trâm ngọc, nhìn nhu hòa tự nhiên tựa như một làn gió xuân thổi qua mặt.
Quý Phi cố hết sức ngồi dậy, hiếm lạ nói: "Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây thế? Lại còn ăn mặc thanh nhã như vậy nữa."
Vân Tú duỗi tay đỡ lấy nàng, sau đó ngồi ở bên giường, thần sắc ôn hòa: "Dù nói là mẫu tử đều bình an, nhưng ta vẫn không yên tâm, phải tới đây nhìn một cái. Còn xiêm y này ấy à ——"
Nàng cúi đầu nhìn liền cười lắc đầu: "Ra vào phòng sinh không nên mặc xanh đỏ loè loẹt, không tốt, không tốt."
Quý Phi xì một tiếng bật cười.
Nàng cười đến mức đụng đến vết thương, nhẹ nhàng hít một tiếng, khiến Tề ma ma đứng bên cạnh nhíu mày, mặt lại lần nữa đen kịt: "Nương nương!"
Vân Tú kinh ngạc nhìn Tề ma ma liếc mắt một cái, rồi lại nhìn Quý Phi liếc mắt một cái, ngay sau đó ở trong lòng nói thầm, đều đã làm nương người ta rồi, sao lại còn tưng hửng vậy.
Có chuyện gì xảy ra ý nhỉ?
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa, Vân Tú nghiêm mặt, nói cho nàng rất nhiều thứ kiêng kị khi ở cữ: "Lần đầu ngươi sinh khó tránh không quen nhiều thứ. Để sau này không bị bệnh, cảm xúc ngươi không được kích động quá......"
Quý Phi rất nghiêm túc mà gật đầu, tỏ vẻ nàng nghe xong sẽ cẩn thận ghi nhớ, sẽ không để nó lọt sang tai bên kia rồi đi ra.
Đổng ma ma thầm nghĩ, nương nương, lúc ngài ở cữ, còn to gan lớn mật giận dỗi với Vạn Tuế Gia còn gì, ngài có bình tĩnh được hả?
Vân Tú tha thiết dặn dò, không biết kế bên mình có người phá đám. Dứt lời, nàng nhìn trái nhìn phải, cười mỉm mỉm hỏi: "Thập a ca đâu? Mau ôm tới cho bổn cung nhìn một cái."
Nói về Dận Ngã, trong giấc mộng của nàng chỉ là thoảng qua mấy cảnh lúc hắn còn nhỏ thôi. Lúc đến tuổi đi phòng đọc sách, hắn và Dận Đường như chim liền cành, hai đứa lúc nào cũng dính với nhau, ai cũng không tách ra được.
Hắn giúp Cửu ca làm chuyện xấu, cũng gánh tội thay cho Cửu ca, coi như là Hỗn Thế Ma Vương thứ hai, đứng sau Hỗn Thế Ma Vương thứ nhất là tiểu Cửu, nhưng dù vậy, hắn vẫn rất tôn kính với Vân Tú.
Sau khi Quý Phi mất, tinh thần đứa nhỏ này sa sút rất lâu...... khi đó, hắn mới chừng mười tuổi.
Đôi mắt Vân Tú hơi hơi trầm xuống, đời này nàng sẽ không dẫm vào vết xe đổ trong mộng, Quý Phi cũng sẽ không ra đi sớm như thế.
Nàng đón lấy tiểu Thập đang ngủ ngon lành, nhìn kỹ một chút, mặt mày dần dần giãn ra: "Thân thể không những chắc khỏe, mà nhìn còn ngoan hơn tiểu Cửu nhiều...... hài tử này ngươi sinh khéo lắm đó."
Đứa nhỏ này nhìn hơi khờ, nhưng lại thông minh hơn hẳn Cửu ca. Sau khi tân đế đăng cơ, tuy cũng chật vật khá nhiều, nhưng tánh mạng vẫn không bị đe dọa, thế nhưng nàng cũng không biết hắn có sống thọ và chết tại nhà hay không.
Nghĩ đến đây, Vân Tú liền giận sôi máu.
Phía xa ở Dực Khôn Cung, Dận Đường đang tràn đầy hưng phấn ôm chân gặm gặm vì Thập đệ đã đến, bỗng nhiên hắt xì một cái thật mạnh, liền ngơ ngác hồi lâu.
Tên nào không có mắt đang mắng gia vậy hả?