Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày
Chương 48
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Câu hỏi của Vân Tú vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí nàng còn khẽ mỉm cười, nhưng từng chữ lại như hệt cây chùy, đánh vỡ tấm chắn đang mơ hồ vắt ngang trong lòng thái tử, khiến cốt lõi hủy hoại bao nhiêu đời hoàng đế đều phơi bày hết trước mặt Dận Nhưng.
Thái tử còn nhỏ, hiện vẫn chưa bị mẫu gia cản tay. Đợi đến lúc lên triều tham chính, khi đó sẽ gắn bó thường xuyên hơn với Hách Xá Lí thị, bị Tác Ngạch Đồ lôi kéo không thể thoát ra, từ đó rơi vào vòng xoáy tranh giành giữa các phe phái...... Đến lúc đó, trên người hắn sẽ phải gánh rất nhiều kỳ vọng của Hách Xá Lí thị, cho dù không muốn bước tiếp, cũng có người sẽ đẩy hắn bước đi.
Rồi lại đến khi các huynh đệ trưởng thành, sinh ra ý muốn tranh đoạt ngôi vị, hắn sẽ không còn đường lui.
Cho dù phụ hoàng thích hắn thì thế nào, tâm phúc bên người vẫn sẽ năm lần bảy lượt kích động dã tâm của hắn, cứ thế mãi, cảm tình hai phụ tử sao có thể không xuất hiện vết rách?
Hoàng Thượng và Dận Nhưng, ai cũng đáng trách.
A mã trách nhi tử thân mật với người ngoài, bất hiếu với hắn; Nhi tử trách a mã bất công đa nghi, xuống tay với mẫu gia của hắn. Ai cũng không chịu nhường nhịn cố gắng hiểu nhau, không chịu thẳng thắng đối đãi nhau, lòng tin giữa phụ tử liền không còn nữa.
Khi sự oán niệm tích lũy đến một trình độ nhất định, thì kết quả chính là tan tành mây khói, cũng không phải điên đảo đất nước hay là thay đổi triều đại, mà chính là...... phế thái tử.
Nàng nhớ trong giấc mơ, lúc Hoàng Thượng đọc chiếu thư, lệ rơi đầy mặt, chốc lát còn ho ra máu, khóc đến gần như ngất đi. Trừ bỏ vết rách của lòng tin, vì đại cục của triều đình, hắn cũng không thể không ra quyết định như thế —— Minh Châu đổ, Tác Ngạch Đồ cũng sẽ đổ, nhưng Tác Ngạch Đồ và Hoàng Thái Tử điện hạ là cộng sinh, hắn sẽ không thích hợp làm trữ quân.
Do dù hắn có thương tiếc, cũng không thể không tha!
Sau khi Vân Tú tỉnh dậy từ giấc mộng, nàng liền hiểu rõ rất nhiều chuyện, ngay cả những đạo lý không nhìn thấu ở kiếp trước cũng dần dần minh bạch.
Từ xưa đến nay, để chạm được vào lòng của hoàng đế, không phải người nhà bên ngoại, cũng không phải thần tử có uy quyền, mà là thần tử chất phác và thần tử đơn độc. Từ sau khi thái tử bị phế, Tứ a ca mới có ý niệm muốn tranh giành, ngày thường không thân cận với ai, chỉ yên lặng làm chuyện của mình, không như Bát a ca khắp nơi kết giao với các thần tử trong triều, để danh tiếng Hiền Vương trải rộng khắp thiên hạ, như muốn nói cho mọi người là "Ta có hứng thú với chiếc ghế hoàng đế đó".
Cuối cùng người thắng là ai, đương nhiên không phải nói nhiều nữa.
Nàng thấy sắc mặt Dận Nhưng đại biến, nhẹ nhàng thở dài một hơi, mặt mày nhu hòa mà nhìn hắn, giọng điệu có chút xa xưa: "Nghi mẫu phi của ngươi bất quá chỉ là một nữ tử chốn thâm cung, cho nên không hiểu được cái gì là đạo lý lớn. Chỉ là chuyện Minh Châu và Tác Ngạch Đồ tranh chấp, lỡ như liên lụy đến Thái Tử gia, liên lụy đến Đại a ca, ngươi nói xem, Hoàng Thượng sẽ muốn thấy cảnh tượng huynh đệ thương tàn sao? Ngài ấy là minh quân, một khi nổi trận lôi đình, ai cũng không gánh nổi."
Thái tử nghe, biểu tình dần dần lặng đi, như là nghe đến ngây ngốc.
Đúng vậy, Hoàng A Mã là minh quân. Từ lúc tám tuổi đăng cơ đến nay, dùng mưu bắt Ngao Bái, dẹp loạn tam phiên, thu phục đảo Bành Hồ, sáng lập sự nghiệp to lớn, nắm giữ quyền lực trong tay.
Ai cũng không dám làm trái ý tứ của Hoàng A Mã, cho dù là Tác Ngạch Đồ, Hoàng A Mã mà muốn bỏ chức quan của hắn, thì hắn cũng chỉ có thể ôm mũ cánh chuồn, xám xịt mà hồi phủ.
Việc thúc tổ phụ trở thành thần tử có uy quyền, còn không phải là do Hoàng A Mã muốn lợi dụng hắn để chế ngự Minh Châu hay sao?
Nếu liên lụy quá sâu với Tác Ngạch Đồ, hắn cũng sẽ không tự chủ được mà trở thành một quân cờ, một quân cờ chỉ sống để Hoàng A Mã cân bằng triều đình, cuối cùng sẽ không còn khả năng đăng cơ nữa.
Thần sắc thái tử trở nên ngưng trọng, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Hắn tuy tuổi nhỏ, nhưng lại đã đọc rất nhiều sách sử. Bây giờ sương mù tan hết, nhưng hàn ý lại chui vào trái tim, Dận Nhưng tay chân rét run mà nghĩ, từ xưa đến nay, nếu đế vương là quân chủ cường thế, thì mấy người thái tử sao có thể có kết cục tốt?
Hắn là con vợ cả, con của Nguyên Hậu, vừa sinh ra liền được sắc phong làm trữ quân, nhận hết muôn vàn sủng ái, chưa bao giờ lo lắng nhiều đến việc sở hữu ngôi vị hoàng đế, càng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Tuy lão Đại thường hay khiêu khích, nhưng cũng chỉ mang đến cho hắn một chút phiền toái; Thúc tổ phụ có nói cho hắn, Minh Châu muốn phò trợ Dận Thì đạt được hoàng vị, hắn dù nói là tin, nhưng vẫn thấy rất nực cười.
—— Hoàng A Mã đã nói, cô gia sinh ra là để kế thừa giang sơn của hắn, Minh Châu chỉ là si tâm vọng tưởng thôi!
Nhưng hiện nay, hắn gian nan mà bừng tỉnh, ý niệm đã ăn sâu bén rễ trong đầu này đã bị lật đổ.
Tiểu thái tử chỉ chừng mười tuổi, hốt hoảng mà đứng, cả người như bị nhập, bước nào bước nấy loạng choạng lơ mơ.
Rất lâu sau đó, hắn hít một hơi, gò má hơi căng lên, trong đầu hắn đều nghĩ mấy chuyện đó, nghĩ đến sợ.
"Nghi mẫu phi......" Mặt hắn trắng không còn giọt máu, lúng ta lúng túng nói, "Chuyện có ràng buộc với thúc tổ phụ này, cô...... cô gia hiểu rồi."
Vân Tú nở nụ cười, lần đầu tiên đi quá giới hạn mà vươn tay, ngừng ở không trung một lúc lâu, liền nhẹ nhàng mà rơi xuống, sờ sờ bím tóc của thái tử.
Trong các vị a ca, nếu so về tài trí, ai cũng không bằng Dận Nhưng. Nàng bất quá chỉ mịt mờ nhắc tới đề tài, đứa nhỏ này liền có thể lĩnh hội ý chính trong đó, hoặc là nghe một mà suy ra ba, khiến người ta vui mừng không thôi.
Vân Tú rất vừa lòng.
Ngay sau đó nàng ưu sầu mà nghĩ, nếu đầu óc của Dận Kỳ và Dận Đường cũng thông minh được như vậy, có phải là tốt rồi không?
Thấy canh giờ không còn sớm, Vân Tú đè thấp tiếng nói, lặng lẽ nói cho tiểu thái tử một ' bí mật kèm theo hàng lậu ': "Hoàng A Mã của ngươi thích thần tử đơn độc và thần tử chất phác, biết chưa?"
Trừ Tác Ngạch Đồ ra, sẽ còn có rất rất nhiều cám dỗ khát vọng và phú quý xòe ra trước mặt, dù ta có thể giúp ngươi một phần, nhưng quan trọng nhất vẫn là chính ngươi, tuyệt đối không thể nóng nảy.
Thái tử từ trong hốt hoảng lấy lại tinh thần, trịnh trọng gật đầu, âm thanh nhỏ nhẹ đáp: "Cô gia đã biết."