Tạm Biệt Versailles

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bất tri bất giác, mùa thu năm 1762 đã đến.

Hành lang tầng ba dinh Schönbrunn đối diện với hoa viên Hoàng gia. Hoàng Đế Đế Quốc La Mã Thần Thánh – Đại công tước công quốc Toscana – Franz I đang nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp ngoài hoa viên.

Trời xanh như ngọc bích thuần khiết, gió thu thổi hương hoa hồng và violet tím xộc vào mũi. Đây là kiệt tác do đích thân Hoàng Đế và các nhà nghệ thuật xứ Lorraine thiết kế.

Gia tộc Habsburg với danh xưng “chim ưng” là một gia tộc chú trọng nghệ thuật. Nữ Hoàng và con của bà đều tinh thông âm nhạc, mỹ thuật, vũ đạo, ai cũng có sở trường riêng. Sở dĩ bà và Công tước Lorraine yêu nhau cũng vì hai người đều say mê nghệ thuật.

Bởi vậy sau khi thừa kế cung điện mùa hè đơn sơ, Nữ Hoàng bắt đầu cải tạo kiến trúc, Franz cũng dồn hết tình yêu thương nghệ thuật vào thiết kế hoa viên. Hoa viên trồng hàng cây râm mát, vòng xung quanh dinh Schönbrunn, xen lẫn với bụi hoa tạo thành khung cảnh vô cùng xinh đẹp.

Ngoại trừ nghệ thuật, Franz rất thích khoa học tự nhiên. Ông xây dựng vườn bách thú và vườn cây Schönbrunn ngay bên cạnh hoa viên, đồng thời tích góp vô số kho báu khổng lồ. Đó đều là các tác phẩm nghệ thuật và phát minh khoa học có niên đại nhiều năm.

Dù sao vợ mới là người thừa kế Vương triều Habsburg, người thống trị chân chính của Thánh chế La Mã. Ông là Hoàng Đế bù nhìn, không có thực quyền, chỉ đành hao phí thời gian vào những chuyện khác.

Sở thích này cực kỳ đốt tiền, nhưng Franz có tiền. Trời sinh ông rất giỏi buôn bán. Áo và Phổ chiến đấu nhiều năm, ông nhạy bén bán súng ống đạn dược cho Friedrich II, bởi vậy thu được khoản lợi kếch xù.

Đương nhiên không thể cho vợ biết, nếu không bà sẽ nổi giận.

Người hầu gõ cửa hành lang, “Bệ hạ, nữ đại công tước Antonia muốn gặp ngài.”

Franz vui vẻ quay đầu, “A, đúng rồi, Antonia đã về.”

“Papa!” Nhìn người đàn ông trung niên hơi béo trước mặt, Antonia nhào lên ôm ông.

“Ôi chao, nửa năm không gặp, công chúa nhỏ của ta cao quá.” Franz mỉm cười bế công chúa vài vòng.

Antonia chôn đầu trong lòng phụ thân, nức nở nói: “Papa, con thật sự rất nhớ người.”

Giây phút lâm chung, Antonia thầm nhủ may mắn phụ thân đã qua đời. Phải chứng kiến con gái út bước lên đoạn đầu đài, chắc hẳn ông rất đau khổ.

Năm cô mười tuổi, phụ thân mất. Đã ba mươi năm cô chưa gặp lại ông.

Antonia thật sự rất nhớ ông.


Lời tác giả:

Gặp bố mẹ  √  (hoàn thành)

Nikola: Không, ta không làm gì hết. Bệ hạ, người nghe thần giải thích.

_____

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Sinh mười sáu người con… quả nhiên… cơ thể người với người thực sự khác nhau.

– Hy vọng phụ thân, chị dâu và công chúa nhỏ đều khỏe mạnh.

_____

[1] Maria Theresa Elisabeth Philippine Luise Josepha Johanna (1762–1770): Con gái của Hoàng Đế Thánh chế La Mã Joseph II và Isabella xứ Parma, qua đời vì căn bệnh viêm màng phổi. 



Từ trái sang phải: Nữ đại công tước Maria Theresa, nữ đại công tước Maria Carolina, nữ đại công tước Maria Antonia, đại công tước Maximilian. Bức tranh được vẽ năm 1763.