Tạm Biệt Versailles

Chương 41

Trong giáo đường nhỏ cung điện Schönbrunn, Áo, Nữ Hoàng Maria Theresa quỳ gối trong phòng sám hối, vừa cúi đầu bật khóc vừa cầu nguyện.

“Cầu xin Thượng Đế tha thứ cho con… Vì tương lai quốc gia, con không còn lựa chọn nào khác.”

Bà cúi đầu im lặng cầu nguyện hồi lâu, sau đó lấy khăn tay lau nước mắt, từ từ đứng dậy.

“Bệ hạ.” Thủ Tướng Wenzel đỡ bà.

Nữ Hoàng rơm rớm nước mắt nhìn ông ta.

Thủ Tướng gật đầu, cầm một bức thư, “Đại sứ Mercy gửi.”

“Quốc Vương Pháp hứa hẹn sẽ không nhúng tay chuyện Ba Lan.”

Nữ Hoàng thở phào nhẹ nhõm, “Thượng Đế phù hộ.”

Dù như thế nào… Phải bảo vệ vùng đất đó thật tốt.


“Vẫn chưa có tin tức từ Pháp sao?” Ông ta nhàm chán gõ song cửa sổ.

“Tính theo thời gian, hẳn là sắp tới rồi ạ.” Bộ trưởng quốc vụ đáp.

“Nghe nói cô nhóc kia và nhóc chú rể chưa hiểu sự đời khá hài hòa. Phỏng chừng ả tình nhân nước Pháp cảm thấy địa vị bị uy hiếp, không biết châm ngòi thổi gió gì bên tai Louis XV.”

Friedrich cười nhạo, “Maria Theresa vẫn giống như hồi trẻ, ngốc tới đáng yêu. Cô nàng còn tưởng rằng gả một công chúa sẽ êm ấm an vui. Nước Pháp không ngu như vậy.”

Ông ta thoáng nhìn bên ngoài cửa sổ.

Không biết từ khi nào, chậu cây bên cửa sổ nhú một mầm cây nhỏ.

“Thật ngoan cường.” Ông ta nheo mắt, vươn tay nhổ mầm cây.

Sắc xanh bé nhỏ yếu đuối nằm trong tay ông ta.

Ông ta nắm chặt tay, nghiền mầm cây thành chất lỏng xanh biếc.

Friedrich quay đầu, mỉm cười hỏi bộ trưởng quốc vụ, “Nhìn đi, mầm cây này giống Ba Lan – Litva không? Nằm giữa Nga và Áo, đương đầu với vô số nguy cơ… Mà ta chỉ cần duỗi tay sẽ biến nó thành bùn.”

Bộ trưởng quốc vụ cười gượng.

Friedrich vo viên mầm cây, ném ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới gì đó, mỉm cười, “Nói đi cũng phải nói lại, Ekaterina và ta đều là thổ phỉ. Maria Theresa chỉ là một phụ nữ khiêm tốn, tại sao người hay sám hối như cô ta không hiểu?” (*)

“Bệ hạ, bá tước Handel từ Paris gửi thư.” Người hầu gõ cửa.

Bộ trưởng quốc vụ đứng dậy. Dưới ánh mắt chăm chú của Quốc Vương, ông ấy mở thư.

“Bệ hạ, Quốc Vương Pháp gửi thư cho Nữ Hoàng Maria Theresa. Handel cho rằng ông ta đồng ý.”

“Ồ?” Friedrich ngẩng đầu, “Thật ngạc nhiên.”

Có lẽ cung đình Pháp đã xảy ra chuyện ông ta không biết. Nói đi cũng phải nói lại, ông ta không hứng thú với cung đình thối rữa, cũng không phải đám người Pháp ngu xuẩn tự cho mình là siêu phàm.

Nhưng dù thế nào, đối với Phổ, Pháp ngầm đồng ý là chuyện tốt.

Chướng ngại cuối cùng giữa Áo, Nga và Phổ chấm dứt, có thể bắt đầu thực thi.

“Hừ, chắc Maria Theresa lại khóc rồi.” Ông ta lắc đầu, mỉm cười, “Cô ta khóc, nhưng cô ta có được lãnh thổ.” (*)

Bộ trưởng quốc vụ im lặng mấy giây.

Friedrich thấy ông ấy im lặng, mỉm cười, “Ông cảm thấy ta tàn nhẫn?”

Bộ trưởng quốc vụ hoảng sợ cúi đầu, “Ngài đang nói gì vậy! Ngài là vị quân chủ vĩ đại nhất lịch sử Phổ…”

“Được rồi được rồi.” Friedrich mất kiên nhẫn phất tay, “Đừng nói mấy lời chó má đó với ta. Ta là người thế nào, bản thân ta rõ ràng. Tuy mọi người thường ngu xuẩn nói Quốc Vương là hiện thân của Thượng Đế…”

Friedrich nhìn phương xa, lơ đãng mỉm cười, “Nhưng nếu Thượng Đế giống ta, ta thực sự có lỗi với Người.” (*)

...


Lời tác giả:

Tờ báo: Thân hình đơn bạc thừa nhận vô số áp lực QAQ.