Tạm Biệt Versailles
Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi qua cổng vòm Rococo giống như đi qua đường ranh giới vô hình. Từng cơn gió nhẹ phả vào mặt, mùi cỏ xanh ướt át ngát hương thơm.
Cây đại thụ khổng lồ vươn tán cây che lấp bầu trời. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, mềm mại dịu dàng tựa lụa mỏng.
Lá rụng rơi đầy đất, hiện tại chưa vào thu, đạp chân xuống đất kêu từng tiếng “rắc rắc” giòn tan, nhìn qua còn tưởng đang giẫm lên nền quyết. Đằng xa thấp thoáng con suối nhỏ, bùn đất tươi xốp mát lạnh.
Louis nhìn Antonia chỉ huy mọi người trải thảm màu coffe xuống, lại xách chiếc giỏ gồm bánh mì nướng, các loại bánh ngọt, rượu ngon, chân giò hun khói, gà nướng và pho mát lên, e sợ hỏi: “Chúng ta… ngồi ăn dưới đất?”
“Thử xem?” Antonia mỉm cười cầm một chiếc baguette, vẫy tay với anh ấy.
...
Lát sau, Louis cầm một chiếc đùi gà, hưng phấn khen, “Trời ơi, đây đúng là phát minh vĩ đại nhất lịch sử!”
Anh ấy trịnh trọng lạ thường, giống như đang bình luận phát minh khoa học nào đó đột phá kỹ thuật.
“Tiếp cận với thiên nhiên mới tốt cho cơ thể, đặc biệt chàng còn nhỏ.” Antonia ngắt cây bồ công anh, dí lại gần thổi một hơi.
Lông tơ trắng nõn bay tới trước mặt Henriette, dọa cô ấy hoảng sợ, giây sau lại cười khanh khách.
“Em còn nhỏ hơn ta!” Louis không phục, ánh mắt lại chăm chăm theo dõi bồ công anh dưới nắng. Cảnh tượng này thật thần kỳ.
Anh ấy do dự mấy giây, quyết tâm hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là bồ công anh.” Antonia liều mạng nhịn cười, miễn cho đứa nhỏ này xấu hổ, về sau không dám hỏi thêm.
“Hóa ra đây là cây bồ công anh!”
“Ừ, tặng chàng một cây. Mau thổi đi.”
Antonia ngắt một cây bồ công anh, cẩn thận đưa cho Louis.
Mặc dù cô đã rất cẩn thận, mấy sợi lông tơ vẫn bay ra.
Louis hít sâu một hơi, cảm giác ngực sắp nổ, sau đó thổi mạnh.
Phù!
Lông tơ bồ công anh tản đầy trời, quanh quẩn bên người anh ấy.
Louis cảm giác cảnh tượng trước mặt giống hệt như vừa rồi hít sâu, sau đó nổ ầm trời, hóa thành pháo hoa sáng lạn.
Anh ấy từng chứng kiến vô số pháo hoa thiết kế tỉ mỉ, nhưng chúng nó không khiến anh ấy vui bằng một cây bồ công anh.
“Giỏi quá, chàng đã học xong cách thổi một cây bồ công anh.” Antonia vui vẻ vỗ vai nhóc béo, “Lát nữa em dạy chàng nghịch nước.”
Tán cây xum xuê che khuất ánh nắng sau ngọ. Antonia đứng bên dòng suối, cởi tung đôi giày, lê chân trần vào trong nước.
Louis khiếp sợ trợn mắt.
Lời tác giả:
Sở thích tương lai của nhóc béo sẽ được trọng dụng, còn có thể nở mày nở mặt.
_______
Một số bình luận của cư dân mạng Trung:
– Không thể nào, tốt xấu gì cũng là công chúa nước Áo, hiện tại bố mẹ Antonia vẫn còn sống… Hơn nữa dù không còn ở Áo, người ta cũng là Thái Tử phi, Vương Hậu tương lai, một trong số những chủ nhân nước Pháp, càng không nói sau này con người ta lên làm Quốc Vương. Đầu óc ông đại thần bịa chuyện có vấn đề đúng không…
– Phù thủy Antonia, Nikola có con mắt tà ma. Chậc chậc, tuyệt phối.
– Khoan, ông ta có chứng cứ gì mà dám buộc tội người ta là phù thủy. Người ta không chỉ là công chúa, Maria Theresa còn là tín đồ trung thành. Ông ta nói vậy, Nữ Hoàng đánh chết ông ta.
– Đột nhiên hy vọng Louis làm nam chính. Kiếp này không có Charles có sao không?
– Mau! Đánh ông ta!
– Hu hu, nhớ Đại Đế Ekaterina quá. Bao giờ cô ấy xuất hiện?? (●. ●)
– Tốt xấu gì cũng là công chúa được liên hôn… Sao ông ta dám?
– Có khi nào là thị nữ trộm bức tranh cung điện Versailles do Antonia vẽ?
_______
[1] Louix XVII cùng những tin đồn và những kẻ mạo danh cậu bé.
Louis XVII tên thật là Louis-Charles, là đứa con thứ 3 của Louis XVI của Pháp và Hoàng hậu Marie Antoinette. Tuy mang tước hiệu vua, nhưng cậu bé này chưa từng cai trị nước Pháp một ngày nào cả, mà theo truyền thống của hoàng gia thì một khi vua đời trước mất thì người kế vị lập tức trở thành vua.
Ngay từ lúc chào đời, đã có tin đồn rêu rao rằng Louis-Charles thật ra không phải con ruột của Louis XVI mà là kết quả một cuộc tình vụng trộm giữa Marie Antoinette và Fersen, vì có một khoảng thời gian khi Marie Antoinette sống ở điện Trianon thì Fersen thường lén tới thăm hoàng hậu. Trong thời gian gia đình hoàng tộc Pháp sống cảnh ngục tù và sau khi Louis XVI bị chém đầu, cậu bé nhỏ bị tách khỏi mẹ ruột và sống dưới sự giám sát của một thợ đóng giày tên Antoine Simon.
Kể từ khi bị tách khỏi mẹ và chị, Cậu bé Louis-Charles không bao giờ được gặp lại họ rồi chết yểu vào năm 10 tuổi. Theo những tin đồn cùng những tài liệu ghi chép của các sử gia theo phe bảo hoàng, cậu bé Louis-Charles đã bị đánh đập bạo hành dã man, còn có tin đồn những kỹ nữ bắt cậu bé ra cưỡng bức vì căm ghét mẹ cậu là Marie Antoinette. Tuy những tin đồn và nguồn ghi chép này chưa đủ chứng thực, nhưng theo hồi ký viết về những ngày sống trong ngục tù của Marie-Therese Charlotte, trưởng nữ của Louis XVI đồng thời là chị ruột của Louis-Charles, đã viết rằng Antoine Simon thường xuyên đánh đập em trai, bà thường xuyên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của em trai vang lên.
Năm 1794, sức khỏe của cậu bé suy yếu và đến năm 1795 thì trở nên nghiêm trọng và qua đời vào ngày 8 tháng 6, lúc đó chỉ mới 10 tuổi. Một viên bác sĩ đến khám cho cậu thì giật mình phát hiện thân thể của hoàng tử bé chi chít đầy sẹo, đấy là kết quả của sự bạo hành trong thời gian cậu bé sống trong ngục, nghi vấn cao nhất chính là Antoine Simon – người giám hộ cùa Louis-Charles.
Sau khi Louis XVII tức Louis-Charles qua đời, có tin đồn lan truyền cậu bé chưa chết mà đã trốn thoát được, thậm chí có đến chục người tự mạo nhận mình chính là Louis XVII. Trong số đó có 2 kẻ nổi trội:
1. Eleazer Williams, vốn là một người da đỏ Bắc Mỹ thuộc bộ tộc Mohawk, mẹ ruột là người da trắng. Eleazer Williams kể câu chuyện mang tên “The lost prince” và tự nhận mình chính Louis XVII cho đến lúc ông ta qua đời. Vào năm 1947, các nhà nghiên cứu đem hộp sọ của ông ta đi xét nghiệm và phân tích cho thấy ông ta đúng là mang đặc điểm của người Mohawk, điều đó đồng nghĩa ông ta chẳng thể nào là Louis XVII được.
2. Karl Wilhelm Naundorff, vốn là một thợ làm đồng hồ, Người này viết rất nhiều sách và tự xưng mình chính Louis XVII, bịa ra câu chuyện rằng một đứa trẻ mồ côi bị câm và điếc được hoán đổi thay thế để Louis XVII aka Naundoff trốn ở một nơi bí mật rồi bỏ trốn. Thậm chí Naundoff mặt dày đến nỗi cố thuyết phục những triều thần theo phe bảo hoàng rằng ông ta chính là Louis XVII, kỳ lạ làm sao Naundoff vô cùng rành rẽ những thứ liên quan tới hoàng gia và đáp đúng đáp án mà mọi người đề ra như thể ông ta chính là Louis XVII thật. Tuy nhiên, Công tước phu nhân Angouleme, tức Công chúa Marie-Therese Charlotte, chị ruột của Louis XVII (lúc này bà đã được phóng thích ra tù theo diện hoán đổi tù binh và kết hôn với người anh họ), đã phủ nhận và bảo Naudoff không phải Louis XVII vì hắn ta chả có điểm nào giống em trai bà. Gã này thì cứ mặt dày tự nhận mình là Louis XVII đến khi qua đời. Năm 1950, các nhà nghiên cứu đem bộ xương của Naudoff cùng Marie Antoinette và các chị em của Marie Antoinette để xét nghiệm ADN, kết quả chứng minh được rằng Naundoff chẳng phải là con của Marie Antoinette, đồng nghĩa Naundoff chỉ là một kẻ giả mạo hoàng thất.

Credit: Công chúa xứ hoa – Tình yêu, máu và nước mắt
[2] Bánh kem hạt dẻ Montblanc:
Mont Blanc tiếng Pháp nghĩa là “Ngọn núi trắng”. Tên bánh được bắt nguồn từ tên một ngọn núi cao nhất thuộc dãy núi An-pơ. Những lớp sponge cake mềm mịn “huyền thoại” xen lẫn lớp cream chocolate đen đắng thơm lại hoà quyện với lớp cream hạt dẻ Pháp béo béo bùi bùi, sau cùng là hàng trăm lát hạnh nhân ôm gọn chiếc bánh MONT BLANC vào lòng. Thưởng thức một miếng bánh là thưởng thức trọn vẹn vị bánh mềm thơm, vị ngậy của kem và vị bùi bùi của hạt dẻ.
Đi qua cổng vòm Rococo giống như đi qua đường ranh giới vô hình. Từng cơn gió nhẹ phả vào mặt, mùi cỏ xanh ướt át ngát hương thơm.
Cây đại thụ khổng lồ vươn tán cây che lấp bầu trời. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, mềm mại dịu dàng tựa lụa mỏng.
Lá rụng rơi đầy đất, hiện tại chưa vào thu, đạp chân xuống đất kêu từng tiếng “rắc rắc” giòn tan, nhìn qua còn tưởng đang giẫm lên nền quyết. Đằng xa thấp thoáng con suối nhỏ, bùn đất tươi xốp mát lạnh.
Louis nhìn Antonia chỉ huy mọi người trải thảm màu coffe xuống, lại xách chiếc giỏ gồm bánh mì nướng, các loại bánh ngọt, rượu ngon, chân giò hun khói, gà nướng và pho mát lên, e sợ hỏi: “Chúng ta… ngồi ăn dưới đất?”
“Thử xem?” Antonia mỉm cười cầm một chiếc baguette, vẫy tay với anh ấy.
...
Lát sau, Louis cầm một chiếc đùi gà, hưng phấn khen, “Trời ơi, đây đúng là phát minh vĩ đại nhất lịch sử!”
Anh ấy trịnh trọng lạ thường, giống như đang bình luận phát minh khoa học nào đó đột phá kỹ thuật.
“Tiếp cận với thiên nhiên mới tốt cho cơ thể, đặc biệt chàng còn nhỏ.” Antonia ngắt cây bồ công anh, dí lại gần thổi một hơi.
Lông tơ trắng nõn bay tới trước mặt Henriette, dọa cô ấy hoảng sợ, giây sau lại cười khanh khách.
“Em còn nhỏ hơn ta!” Louis không phục, ánh mắt lại chăm chăm theo dõi bồ công anh dưới nắng. Cảnh tượng này thật thần kỳ.
Anh ấy do dự mấy giây, quyết tâm hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là bồ công anh.” Antonia liều mạng nhịn cười, miễn cho đứa nhỏ này xấu hổ, về sau không dám hỏi thêm.
“Hóa ra đây là cây bồ công anh!”
“Ừ, tặng chàng một cây. Mau thổi đi.”
Antonia ngắt một cây bồ công anh, cẩn thận đưa cho Louis.
Mặc dù cô đã rất cẩn thận, mấy sợi lông tơ vẫn bay ra.
Louis hít sâu một hơi, cảm giác ngực sắp nổ, sau đó thổi mạnh.
Phù!
Lông tơ bồ công anh tản đầy trời, quanh quẩn bên người anh ấy.
Louis cảm giác cảnh tượng trước mặt giống hệt như vừa rồi hít sâu, sau đó nổ ầm trời, hóa thành pháo hoa sáng lạn.
Anh ấy từng chứng kiến vô số pháo hoa thiết kế tỉ mỉ, nhưng chúng nó không khiến anh ấy vui bằng một cây bồ công anh.
“Giỏi quá, chàng đã học xong cách thổi một cây bồ công anh.” Antonia vui vẻ vỗ vai nhóc béo, “Lát nữa em dạy chàng nghịch nước.”
Tán cây xum xuê che khuất ánh nắng sau ngọ. Antonia đứng bên dòng suối, cởi tung đôi giày, lê chân trần vào trong nước.
Louis khiếp sợ trợn mắt.
Lời tác giả:
Sở thích tương lai của nhóc béo sẽ được trọng dụng, còn có thể nở mày nở mặt.
_______
Một số bình luận của cư dân mạng Trung:
– Không thể nào, tốt xấu gì cũng là công chúa nước Áo, hiện tại bố mẹ Antonia vẫn còn sống… Hơn nữa dù không còn ở Áo, người ta cũng là Thái Tử phi, Vương Hậu tương lai, một trong số những chủ nhân nước Pháp, càng không nói sau này con người ta lên làm Quốc Vương. Đầu óc ông đại thần bịa chuyện có vấn đề đúng không…
– Phù thủy Antonia, Nikola có con mắt tà ma. Chậc chậc, tuyệt phối.
– Khoan, ông ta có chứng cứ gì mà dám buộc tội người ta là phù thủy. Người ta không chỉ là công chúa, Maria Theresa còn là tín đồ trung thành. Ông ta nói vậy, Nữ Hoàng đánh chết ông ta.
– Đột nhiên hy vọng Louis làm nam chính. Kiếp này không có Charles có sao không?
– Mau! Đánh ông ta!
– Hu hu, nhớ Đại Đế Ekaterina quá. Bao giờ cô ấy xuất hiện?? (●. ●)
– Tốt xấu gì cũng là công chúa được liên hôn… Sao ông ta dám?
– Có khi nào là thị nữ trộm bức tranh cung điện Versailles do Antonia vẽ?
_______
[1] Louix XVII cùng những tin đồn và những kẻ mạo danh cậu bé.
Louis XVII tên thật là Louis-Charles, là đứa con thứ 3 của Louis XVI của Pháp và Hoàng hậu Marie Antoinette. Tuy mang tước hiệu vua, nhưng cậu bé này chưa từng cai trị nước Pháp một ngày nào cả, mà theo truyền thống của hoàng gia thì một khi vua đời trước mất thì người kế vị lập tức trở thành vua.
Ngay từ lúc chào đời, đã có tin đồn rêu rao rằng Louis-Charles thật ra không phải con ruột của Louis XVI mà là kết quả một cuộc tình vụng trộm giữa Marie Antoinette và Fersen, vì có một khoảng thời gian khi Marie Antoinette sống ở điện Trianon thì Fersen thường lén tới thăm hoàng hậu. Trong thời gian gia đình hoàng tộc Pháp sống cảnh ngục tù và sau khi Louis XVI bị chém đầu, cậu bé nhỏ bị tách khỏi mẹ ruột và sống dưới sự giám sát của một thợ đóng giày tên Antoine Simon.
Kể từ khi bị tách khỏi mẹ và chị, Cậu bé Louis-Charles không bao giờ được gặp lại họ rồi chết yểu vào năm 10 tuổi. Theo những tin đồn cùng những tài liệu ghi chép của các sử gia theo phe bảo hoàng, cậu bé Louis-Charles đã bị đánh đập bạo hành dã man, còn có tin đồn những kỹ nữ bắt cậu bé ra cưỡng bức vì căm ghét mẹ cậu là Marie Antoinette. Tuy những tin đồn và nguồn ghi chép này chưa đủ chứng thực, nhưng theo hồi ký viết về những ngày sống trong ngục tù của Marie-Therese Charlotte, trưởng nữ của Louis XVI đồng thời là chị ruột của Louis-Charles, đã viết rằng Antoine Simon thường xuyên đánh đập em trai, bà thường xuyên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của em trai vang lên.
Năm 1794, sức khỏe của cậu bé suy yếu và đến năm 1795 thì trở nên nghiêm trọng và qua đời vào ngày 8 tháng 6, lúc đó chỉ mới 10 tuổi. Một viên bác sĩ đến khám cho cậu thì giật mình phát hiện thân thể của hoàng tử bé chi chít đầy sẹo, đấy là kết quả của sự bạo hành trong thời gian cậu bé sống trong ngục, nghi vấn cao nhất chính là Antoine Simon – người giám hộ cùa Louis-Charles.
Sau khi Louis XVII tức Louis-Charles qua đời, có tin đồn lan truyền cậu bé chưa chết mà đã trốn thoát được, thậm chí có đến chục người tự mạo nhận mình chính là Louis XVII. Trong số đó có 2 kẻ nổi trội:
1. Eleazer Williams, vốn là một người da đỏ Bắc Mỹ thuộc bộ tộc Mohawk, mẹ ruột là người da trắng. Eleazer Williams kể câu chuyện mang tên “The lost prince” và tự nhận mình chính Louis XVII cho đến lúc ông ta qua đời. Vào năm 1947, các nhà nghiên cứu đem hộp sọ của ông ta đi xét nghiệm và phân tích cho thấy ông ta đúng là mang đặc điểm của người Mohawk, điều đó đồng nghĩa ông ta chẳng thể nào là Louis XVII được.
2. Karl Wilhelm Naundorff, vốn là một thợ làm đồng hồ, Người này viết rất nhiều sách và tự xưng mình chính Louis XVII, bịa ra câu chuyện rằng một đứa trẻ mồ côi bị câm và điếc được hoán đổi thay thế để Louis XVII aka Naundoff trốn ở một nơi bí mật rồi bỏ trốn. Thậm chí Naundoff mặt dày đến nỗi cố thuyết phục những triều thần theo phe bảo hoàng rằng ông ta chính là Louis XVII, kỳ lạ làm sao Naundoff vô cùng rành rẽ những thứ liên quan tới hoàng gia và đáp đúng đáp án mà mọi người đề ra như thể ông ta chính là Louis XVII thật. Tuy nhiên, Công tước phu nhân Angouleme, tức Công chúa Marie-Therese Charlotte, chị ruột của Louis XVII (lúc này bà đã được phóng thích ra tù theo diện hoán đổi tù binh và kết hôn với người anh họ), đã phủ nhận và bảo Naudoff không phải Louis XVII vì hắn ta chả có điểm nào giống em trai bà. Gã này thì cứ mặt dày tự nhận mình là Louis XVII đến khi qua đời. Năm 1950, các nhà nghiên cứu đem bộ xương của Naudoff cùng Marie Antoinette và các chị em của Marie Antoinette để xét nghiệm ADN, kết quả chứng minh được rằng Naundoff chẳng phải là con của Marie Antoinette, đồng nghĩa Naundoff chỉ là một kẻ giả mạo hoàng thất.

Credit: Công chúa xứ hoa – Tình yêu, máu và nước mắt
[2] Bánh kem hạt dẻ Montblanc:
Mont Blanc tiếng Pháp nghĩa là “Ngọn núi trắng”. Tên bánh được bắt nguồn từ tên một ngọn núi cao nhất thuộc dãy núi An-pơ. Những lớp sponge cake mềm mịn “huyền thoại” xen lẫn lớp cream chocolate đen đắng thơm lại hoà quyện với lớp cream hạt dẻ Pháp béo béo bùi bùi, sau cùng là hàng trăm lát hạnh nhân ôm gọn chiếc bánh MONT BLANC vào lòng. Thưởng thức một miếng bánh là thưởng thức trọn vẹn vị bánh mềm thơm, vị ngậy của kem và vị bùi bùi của hạt dẻ.