Tạm Biệt Versailles
Chương 74
Năm 1775, Châu Âu chấn động. Rất nhiều năm sau, mọi người mới nhận ra mỗi một ngã rẽ lịch sử ảnh hưởng lớn như thế nào.
Một năm này, ba vị Nữ Vương đứng đầu ba cường quốc – Nữ Sa Hoàng Ekaterina Nga, Nữ Hoàng Áo Maria Theresa, Nữ Vương Pháp Antonia.
Cũng bởi vậy, người đời sau gọi thời đại này là “Ván cờ của Nữ Vương”.
Một đêm tháng tư năm 1776, mọi người hoảng loạn chạy khắp hành lang cung điện Schönbrunn, Vienna.
“Mau, mau đi tìm đại thần…”
“Nữ Hoàng bệ hạ muốn gặp các đại công tước.”
Nữ Hoàng Áo sinh rất nhiều con, nhưng phần lớn đều gả sang các nước khác. Anna ở Prague và Elisabeth ở tu viện Innsbruck không lập gia đình, ngoài ra còn có con gái của Joseph – Maria Theresa, con của Christina và con của Leopold.
Nữ Hoàng Áo thở dài nhìn lũ trẻ.
Bà ngồi dậy, dịu dàng vuốt ve mái tóc từng đứa, mỉm cười dặn dò bọn nhỏ phải yêu thương, bình an lớn lên.
Lũ trẻ chưa hiểu tử vong là gì ngơ ngác rời đi. Bà ngẩng đầu nhìn con gái út đứng bên cửa.
Maria Theresa hoảng hốt.
Lúc trước bệnh nặng, ý nghĩ hỗn loạn, cảnh tượng chân thật và ảo giác nhiễu loạn trí nhớ bà.
Hình ảnh trước mắt khắc sâu vào tâm trí Maria Theresa. Người con gái đứng đó không phải cô bé nghịch ngợm thuở ấu thơ. Cô lẳng lặng đứng dưới ánh ban mai, tuy ánh mắt đau thương, nhưng bình tĩnh trầm lắng.
Maria Theresa ý thức được, con gái út của bà trưởng thành.
Trên đời này có một người hiểu được nỗi đau của cô.
Người nọ ôm chầm Antonia, nhịp đập trái tim văng vẳng bên tai, cô không kiềm chế tiếng khóc.
Năm này tháng nọ, tất cả tình cảm tích tụ phá tan xiềng xích, không thể che giấu.
“Đều đã qua.”
Anh thở dài, vỗ nhẹ lưng cô, “Có anh ở đây… đừng sợ.”
...Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cùng chung sống một đại lục, mỗi một cuộc chiến lại khiến các nước khác chú ý. Cuộc chiến này sẽ ảnh hưởng chúng ta như thế nào? Ta nên theo hay nên phản?
Ta nên lợi dụng cuộc chiến để đạt về lợi ích lớn nhất ra sao?
Chiến tranh Đế Quốc La Mã thổi quét khí thế toàn đại lục, khiến các nước lớn nhỏ xung quanh đều ngừng thở.
Ai cũng không ngờ nó chỉ kết thúc chưa đến một năm. Một lần nữa quyền lực được thanh lọc.
Ở ranh giới tân lãnh thổ Biển Đen, hai vị quân chủ đóng vai trò quan trọng nhất trong trận chiến gặp nhau. Nữ Sa Hoàng Nga và Nữ Vương Pháp cùng ký hiệp ước hòa bình.
Đây là lần đầu tiên hai vị quân chủ hai cường quốc gặp nhau, Voltaire uy danh hiển hách đứng giữa điều hành, đồng thời làm chứng Quốc Vương Nikola I Vương Quốc Serbia tách khỏi Đế Quốc Ottoman. Tuy quốc gia này thoát khỏi sự thống trị của Thổ Nhĩ Kỳ chưa đầy một năm, nhưng toàn đại lục biết rõ lực lượng quân sự hùng hậu của nó.
Sống trên đại lục khói lửa chiến tranh chưa bao giờ ngừng, không ai biết hòa bình có thể duy trì bao lâu, nhưng ít ra hiện tại mọi người thấy hy vọng mới.
Dù thế nào, thanh danh mấy vị quân chủ trước mặt khá tốt, không ai tính tình kỳ lạ hoặc hung dữ tàn bạo.
“Cô bé năm đó trưởng thành, có thể bắt tay với ta.” Ekaterina cười nói.
Antonia cũng mỉm cười đứng lên, “Năm đó ta với không tới.”
“Nói đi cũng phải nói lại, cô kiếm được món hời lớn.” Ekaterina lắc lư ly rượu, “Nga rất lớn, nhưng ta chỉ có mấy miếng đất nhỏ…”
“Mà cô, để ta tính xem… Hiện tại cô là Nữ Vương Pháp, Hungary, Bohemia, Croatia, Slovenia và tây Phổ, nữ đại công tước Áo, Lorraine, Toscana, nữ công tước Milan và Luxembourg… Nhiều quá, ta đếm không hết. Đương nhiên, danh hiệu ‘Nữ Hoàng Đế Quốc La Mã Thần Thánh’ đủ để bao quát tất cả.”
Nói tới đây, Ekaterina mỉm cười nhìn cô, “Ta thấy khá thú vị, bởi vì Đế Quốc La Mã nằm trong tay chúng ta. Tuy ta khống chế được Chính Thống giáo, nhưng nghe nói giáo hội La Mã và mấy Hoàng thân không nghe lời như vậy, đúng không?”
“À.” Antonia thản nhiên nhấp hớp rượu vang, “Hoàng thân đều ở phụ cận lãnh thổ của ta, mà Giáo Hoàng ở bán đảo Appennini.”
“Ta thiện chí nhắc nhở Giáo Hoàng, phía đông nam của Giáo Hoàng là Napoli và Sicily, chị gái Johana của ta là Vương Hậu ở đó. Phía tây bắc có chị gái Josepha là nữ đại công tước Parma. Phía tây là Toscana của ta. Phía tây nam là hải đảo Corsica.”
Một năm này, ba vị Nữ Vương đứng đầu ba cường quốc – Nữ Sa Hoàng Ekaterina Nga, Nữ Hoàng Áo Maria Theresa, Nữ Vương Pháp Antonia.
Cũng bởi vậy, người đời sau gọi thời đại này là “Ván cờ của Nữ Vương”.
Một đêm tháng tư năm 1776, mọi người hoảng loạn chạy khắp hành lang cung điện Schönbrunn, Vienna.
“Mau, mau đi tìm đại thần…”
“Nữ Hoàng bệ hạ muốn gặp các đại công tước.”
Nữ Hoàng Áo sinh rất nhiều con, nhưng phần lớn đều gả sang các nước khác. Anna ở Prague và Elisabeth ở tu viện Innsbruck không lập gia đình, ngoài ra còn có con gái của Joseph – Maria Theresa, con của Christina và con của Leopold.
Nữ Hoàng Áo thở dài nhìn lũ trẻ.
Bà ngồi dậy, dịu dàng vuốt ve mái tóc từng đứa, mỉm cười dặn dò bọn nhỏ phải yêu thương, bình an lớn lên.
Lũ trẻ chưa hiểu tử vong là gì ngơ ngác rời đi. Bà ngẩng đầu nhìn con gái út đứng bên cửa.
Maria Theresa hoảng hốt.
Lúc trước bệnh nặng, ý nghĩ hỗn loạn, cảnh tượng chân thật và ảo giác nhiễu loạn trí nhớ bà.
Hình ảnh trước mắt khắc sâu vào tâm trí Maria Theresa. Người con gái đứng đó không phải cô bé nghịch ngợm thuở ấu thơ. Cô lẳng lặng đứng dưới ánh ban mai, tuy ánh mắt đau thương, nhưng bình tĩnh trầm lắng.
Maria Theresa ý thức được, con gái út của bà trưởng thành.
Trên đời này có một người hiểu được nỗi đau của cô.
Người nọ ôm chầm Antonia, nhịp đập trái tim văng vẳng bên tai, cô không kiềm chế tiếng khóc.
Năm này tháng nọ, tất cả tình cảm tích tụ phá tan xiềng xích, không thể che giấu.
“Đều đã qua.”
Anh thở dài, vỗ nhẹ lưng cô, “Có anh ở đây… đừng sợ.”
...Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cùng chung sống một đại lục, mỗi một cuộc chiến lại khiến các nước khác chú ý. Cuộc chiến này sẽ ảnh hưởng chúng ta như thế nào? Ta nên theo hay nên phản?
Ta nên lợi dụng cuộc chiến để đạt về lợi ích lớn nhất ra sao?
Chiến tranh Đế Quốc La Mã thổi quét khí thế toàn đại lục, khiến các nước lớn nhỏ xung quanh đều ngừng thở.
Ai cũng không ngờ nó chỉ kết thúc chưa đến một năm. Một lần nữa quyền lực được thanh lọc.
Ở ranh giới tân lãnh thổ Biển Đen, hai vị quân chủ đóng vai trò quan trọng nhất trong trận chiến gặp nhau. Nữ Sa Hoàng Nga và Nữ Vương Pháp cùng ký hiệp ước hòa bình.
Đây là lần đầu tiên hai vị quân chủ hai cường quốc gặp nhau, Voltaire uy danh hiển hách đứng giữa điều hành, đồng thời làm chứng Quốc Vương Nikola I Vương Quốc Serbia tách khỏi Đế Quốc Ottoman. Tuy quốc gia này thoát khỏi sự thống trị của Thổ Nhĩ Kỳ chưa đầy một năm, nhưng toàn đại lục biết rõ lực lượng quân sự hùng hậu của nó.
Sống trên đại lục khói lửa chiến tranh chưa bao giờ ngừng, không ai biết hòa bình có thể duy trì bao lâu, nhưng ít ra hiện tại mọi người thấy hy vọng mới.
Dù thế nào, thanh danh mấy vị quân chủ trước mặt khá tốt, không ai tính tình kỳ lạ hoặc hung dữ tàn bạo.
“Cô bé năm đó trưởng thành, có thể bắt tay với ta.” Ekaterina cười nói.
Antonia cũng mỉm cười đứng lên, “Năm đó ta với không tới.”
“Nói đi cũng phải nói lại, cô kiếm được món hời lớn.” Ekaterina lắc lư ly rượu, “Nga rất lớn, nhưng ta chỉ có mấy miếng đất nhỏ…”
“Mà cô, để ta tính xem… Hiện tại cô là Nữ Vương Pháp, Hungary, Bohemia, Croatia, Slovenia và tây Phổ, nữ đại công tước Áo, Lorraine, Toscana, nữ công tước Milan và Luxembourg… Nhiều quá, ta đếm không hết. Đương nhiên, danh hiệu ‘Nữ Hoàng Đế Quốc La Mã Thần Thánh’ đủ để bao quát tất cả.”
Nói tới đây, Ekaterina mỉm cười nhìn cô, “Ta thấy khá thú vị, bởi vì Đế Quốc La Mã nằm trong tay chúng ta. Tuy ta khống chế được Chính Thống giáo, nhưng nghe nói giáo hội La Mã và mấy Hoàng thân không nghe lời như vậy, đúng không?”
“À.” Antonia thản nhiên nhấp hớp rượu vang, “Hoàng thân đều ở phụ cận lãnh thổ của ta, mà Giáo Hoàng ở bán đảo Appennini.”
“Ta thiện chí nhắc nhở Giáo Hoàng, phía đông nam của Giáo Hoàng là Napoli và Sicily, chị gái Johana của ta là Vương Hậu ở đó. Phía tây bắc có chị gái Josepha là nữ đại công tước Parma. Phía tây là Toscana của ta. Phía tây nam là hải đảo Corsica.”