Thần Y Độc Phi
Chương 24: Khi dễ ta liền cấm cơm các ngươi
Nàng núp trên giường hẹp, hai cánh tay ôm đầu gối, đem ký ức về tử liên nam tử đã gặp trong núi một đêm kia hồi tưởng chỉ tiết một lần, lần nữa xác nhận trước khi nàng đi, đôi chân kia vẫn tốt. Chẳng những tốt, nàng còn cầm thuốc tiêu viêm bắt hắn ăn.
Phượng Vũ Hành có chút hối hận, đổ thừa ngày đó nàng mới tới thế giới này, đang ngạc viên về việc phát sinh biến hóa trên người mình, mà xem nhẹ rất nhiều chuyện vốn nên lưu ý.
Người nọ bị trọng thương ẩn trong núi, hiển nhiên là bị cừu nhân đuổi giết. Mà bên người hắn chỉ mang một thuộc hạ, nãy nghĩ lại thế nào cũng rất nguy hiểm. Mà nàng còn cố tình nối xương tốt cho hắn rồi buông tay không quản, còn lừa hẳn hai mươi lượng bạc duy nhất trên người hẳn.
“Đáng chết!” Nàng theo bản năng mắng nhẹ thành tiếng, nhưng ngay sau đó tâm lại trầm xuống.
Không đi? Nhưng làm gì có lý do để ở lại đây? Còn nữa, cho dù ở lại, lúc đối mặt với cừu gia đuổi giết, nàng có thể giúp cái gì? Chẳng nhẽ muốn đem người nọ vào không gian hiệu thuốc?
Phượng Vũ Hành lắc đầu, không được, vật không phải bình thường tức là yêu vật, nàng cũng không muốn bị người khác. coi là yêu quái. Ở niên đại này, yêu vật một khi bị nhận định, không muốn chết cháy thì bị dìm lồ ng heo.
Càng nghĩ càng phiền lòng, dứt khoát lắc mình vào trong không gian, đi từ tầng một đến tầng hai không ngừng tìm kiếm.
Gãy chân, huy dung, nàng tìm hơn nửa canh giờ, lại không tìm được một thứ gì có thể trị tốt hai loại thương tích này.
Thất bại ngồi trên đất, mặc dù trong không gian vẫn duy trì nhiệt độ ổn định, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được một trận lạnh lão.
Phượng Vũ Hành luôn nhớ rõ người nọ một thân chật vật vẫn không mất đi phong độ, cũng luôn nhớ rõ lúc mình mới thấy khuôn mặt kia tiền bày ra bộ dạng ngốc nghếch không tiền đồ.
Nhưng hiện tại có tin tức xác thực nói cho nàng biết, người nọ bị hủy dung!
Trách không được lúc ở cổng kinh thành thấy hắn đeo mặt nạ, trách không được rõ đại quân thằng lợi lại không có một tia vui mừng.
Đánh trận đã thắng, nhưng chủ soái trọng thương, bị thương đến con nối dòng cũng không thể có.
Một người nam nhân phải sống như thế nào!
Phượng Vũ Hành cảm thấy thế giới này thật là khốn kiếp một lần nữa đang khiêu chiến sự nhẫn nại của nàng, nàng đã chọn trúng nam nhân vậy mà lại không minh bạch hủy đi, thậm chí cừu nhân là ai nàng cũng không biết.
Ức hiếp nàng tới nơi không quen? Ức hiếp biến nàng thành đứa bé mười hai tuổi?
Không sao, xa lạ lâu dần cũng trở thành quen, một ngày nào đó nàng sẽ cường đại.
Hủy của nàng cái gì, mặc kệ là ai, đều phải trả giá đại giới.
Một đêm không chợp mắt, cho đến khi chân trời hiện lên vài tia sáng mới trở lại giường hẹp nhắm mắt một lúc.Buổi sáng, Phượng Vũ Hành bị Tử Duệ đánh thức. Tiểu tử chạy đến bên giường hẹp của nàng, vừa kêu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ mau dậy đi”, một bên không ngừng hướng về phía cổ lay.
Phượng Vũ Hành ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn đứa nhỏ này một cái, nhát mắt đã tỉnh lại.
“Tới đây” Nàng đưa tay kéo Tử Duệ đến gần phía trước, “Cởi y phục này xuống, chúng ta không mặc”
Nàng không quên kiện y phục kia của mình như giấy ráp, cho nàng y phục kém như vậy, làm sao có khả năng cho Diêu thị và Tử Duệ đồ tốt.
Rất nhanh, Tôn ma ma cũng vào, theo sau là Mãn Hỉ đang bê chậu gỗ.