Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Chương 71: Rốt cuộc ai thiết kế ai (2)
Bạch Hinh vội vàng trả lời: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Dứt lời, Bạch Hinh sải bước đi vào phòng trong.
Mục Trắc phi ngồi ở ghế chính giữa, những người còn lại dựa theo thứ tự mà nhanh chóng ngồi xuống bên dưới Mục Trắc phi, Chu Hạo Khiên lại kéo Minh Yên ngồi ở trước bàn tròn gỗ lim khắc hoa ở bên kia, phân rõ giới hạn với người đối diện.
Trong bầu không khí quỷ dị xen lẫn bất an khiến lòng người sôi sục và kích động xem náo nhiệt, Minh Yên liếc nhìn Chu Hạo Khiên, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười chế nhạo, đôi mắt đen thỉnh thoảng nhìn lướt qua mặt của những người ngồi ở đây, trong đôi mắt ấy thỉnh thoáng lóe lên tia sáng, Minh Yên hơi thừ người ra, một nam nhân lúc đang mưu tính gì đó đúng là mê người, khiến trái tim tĩnh mịch của nàng hơi nhúc nhích, tựa như muốn chui từ dưới đất lên đâm chồi nở hoa vậy.
Tiếng màn rèm vang lên, Bạch Hinh đi ra, đi theo phía sau là một thiếu phụ sắc mặt trắng bệch, Minh Yên cẩn thận quan sát, nàng ta mặc y sam màu thuần, búi tóc có hơi rối, đôi mắt bồ câu lóe lên ánh sáng sợ hãi, đi đến giữa phòng quỳ xuống trước mặt mọi người, chỉ nghe thấy tiếng nức nở không nghe thấy tiếng nói chuyện.
Dung mạo của nữ tử này quá đẹp, dáng người thướt tha, phong thái lẳng lơ, ngay cả khóc cũng như hoa lê đẫm mưa, ve sầu cành thu, trong nghẹn ngào lộ ra vẻ mảnh mai, Minh Yên nhìn thật sự bội phục, nàng thật sự tự ti, không nói đã khóc trước, không biết có thể khiến vị anh hùng nhụt chí Chu Hạo Khiên này giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho nàng ta không.
Chu Hạo Khiên liếc nhìn Minh Yên đột nhiên nghiêng người qua, thì thầm bên tai nàng: “Nàng ấy có đẹp không?”
“Đẹp.” Minh Yên ăn ngay nói thật, cái đẹp của nữ tử này như nước chảy vào lòng người, khiến người ta ngứa ngáy từ trong xương, ngay cả Minh Yên nhìn nàng ta mà cũng không thấy ghét nổi, trong lòng không có chút cảm xúc nào, sắc đẹp như vậy cũng có thể bị Chu Hạo Khiên thu dùng, thật đúng là có phúc.
Chu Hạo Khiên cười hì hì, không hề nghiêm chỉnh nói nhỏ bên tai Minh Yên: “Nàng nói mỹ nhân như vậy sao ta lại thấy chướng mắt, cố tình hao hết khí lực, nhận hết khinh thường, dây dưa không ngớt theo đuổi nàng?”
Minh Yên sững sờ, sau đó mặt đỏ lên, cáu giận liếc nhìn Chu Hạo Khiên một cái, cắn răng nói: “Có người có mắt như mù thì trách được ai?”
Chu Hạo Khiên cũng không tức giận, vẫn nhỏ giọng trả lời: “Ta thích cứ có mắt như mù đấy!” Nói đến đây thì ngừng lại, liếc nhìn Vũ di nương, lại nhìn Mục Trắc phi, Chu Hạo Khiên cười hì hì, tiếp lời nói: “Xuất diễn hôm nay đặc sắc lắm, không để ta sống tốt ta cũng sẽ không để bọn họ hài lòng, bực bội thì cùng bực bội chung đi, lúc này mới có người làm bạn đúng không?”
Biết ngay người này không phải là người chịu thiệt mà, Minh Yên bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Chàng muốn chết thế nào thì tùy, dù sao ta cũng chỉ xem náo nhiệt thôi.”
Chu Hạo Khiên cười ha hả, chợt ngồi thẳng người, nét mặt trở nên nghiêm túc, ngước mắt nhìn Mục Trắc phi… Mục Trắc phi nhìn Vũ di nương, nữ nhân ai cũng không thích có người đẹp hơn mình, nhất là Vũ di nương tựa như làm từ nước kia, tư thái yểu điệu vốn chẳng phải giả vờ, mà là có từ trong xương cốt, cả người tản ra hơi thở kiều mị. Trước kia Mục Trắc phi cảm thấy có nữ nhân như vậy ở bên cạnh Chu Hạo Khiên ngược lại là chuyện tốt, ít nhất có thể mê hoặc Chu Hạo Khiên khiến hắn không làm được chuyện gì đàng hoàng, quả nhiên có một thời gian Vũ di nương đắc sủng rất lâu.
Kể từ sau khi Chu Hạo Khiên để tâm đến Úc Thất tiểu thư mới xa lạ với Vũ di nương, vốn tưởng rằng Úc Minh Yên sắc nước hương trời cỡ nào, ai biết vừa thấy mặt lại có chút thất vọng. Úc Minh Yên đẹp thì đẹp thật, chỉ là so với Vũ di nương thì thiếu ba phần mềm mại đáng yêu, so với Úc Tứ tiểu thư đi cùng nàng ngày đó thiếu một phần kinh diễm, nữ tử này không có gì đặc biệt nổi trội, không biết có điểm nào lọt vào mắt Chu Hạo Khiên.
Hiện tại Minh Yên có thể xác định Vũ di nương này là Thập Nhất di nương thứ hai, nàng ta làm việc cho Chu Hạo Khiên, đột nhiên Minh Yên cảm thấy trong lòng có chút áy náy, Vũ di nương long lanh như thế… Nhưng lại vì mình mà chịu ủy khuất, Minh Yên hơi cúi đầu xuống, không muốn để mọi người nhìn thấy khó chịu trong mắt nàng, nàng có tài đức gì có thể khiến Chu Hạo Khiên làm như vậy!
Thập Nhất di nương… Vũ di nương… Các nàng ấy luôn cam tâm tình nguyện vì Chu Hạo Khiên mà chịu đủ loại uất ức, cho dù để mình nương thân cho nam nhân khác cũng không có chút do dự, đây là loại tình cảm gì chứ, đột nhiên Minh Yên cảm thấy áp lực trên vai mình quá lớn, nàng gần như không thể thừa nhận nổi!
Mục Trắc phi tức giận toàn thân run lên, nhưng vẫn cưỡng chế cơn tức giận, ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Vũ di nương, khẽ mở đôi môi đỏ mọng hỏi: “Vũ di nương, ngươi nói thật? Ngươi phải biết rằng có một số việc vốn chẳng phải ngươi nói là người ta tin, phải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ chứ?”
Xảy ra chuyện này mà Mục Trắc phi vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Minh Yên vạn phần bội phục, có thể quản gia vương phủ nhiều năm thật đúng là có bản lĩnh ngồi vững vị trí này. Lúc này Mục Trắc phi vẫn có thể kiên nhẫn với Vũ di nương vốn chẳng phải e sợ Chu Hạo Khiên, mà là cố kỵ lão Vương phi! Chu Hạo Thần cả gan dám trộm nữ nhân của Chu Hạo Khiên, chỉ sợ ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp vương phủ, đến lúc đó lão Vương phi không thể không hỏi tới, cho nên bà ta làm việc đặc biệt cẩn thận, không thể để cho người ta nắm lấy bất kỳ điểm yếu nào.
Vũ di nương nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Mục Trắc phi, trong mắt thanh lệ ướt át đáng thương, hồi lâu mới lên tiếng: “Tỳ thiếp không dám nói lung tung, kính xin Trắc phi gọi Nhị gia tới hỏi là biết, nếu tỳ thiếp có một chữ nói dối sẽ bị trời tru đất diệt.”
Sự việc thoáng cái cứng lại, Mục Trắc phi cũng do dự, bà thật đúng là không dám gọi Chu Hạo Thần tới đối chất, nhìn nét mặt Vũ di nương thì biết nàng ta không nói dối, nếu chuyện này là thật… Mục Trắc phi rùng mình ớn lạnh, đang muốn nói từ chối lại nghe thấy Chu Hạo Khiên cất giọng hô: “Đi mời Nhị thiếu gia đến đây!”
Ngoài cửa lập tức có tiếng đáp, tiếng bước chân dồn dập lập tức rời đi, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Mục Trắc phi và Nhị thiếu phu nhân không kịp ngăn cản lại. Vẻ mặt hai người đều không tốt, trong lòng đều lo sợ bất an, Đại thiếu phu nhân vẫn luôn cúi đầu không hề nói câu nào, Lữ di nương, Lan di nương càng câm như hến, Minh Yên cũng không nói một chữ, chỉ có Chu Hạo Khiên vẫn luôn nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh, khiến lòng người bất an.
Dù sao Vũ di nương cũng đang mang thai, quỳ trên mặt đất như vậy chỉ sợ sẽ không chịu được, Minh Yên nhìn Bạch Hinh một cái, rồi liếc sang tấm nệm, Bạch Hinh lập tức hiểu ý vươn tay lấy hai đệm mỏng ở trên cái ghế bên cạnh chồng lên nhau, nhấc chân đi tới, ngồi xổm xuống kê dưới đầu gối cho Vũ di nương, nhỏ giọng nói: “Úc Trắc phi sợ người bị cảm lạnh không tốt cho hài tử, cho dù cuối cùng kết quả là gì, ít nhất lúc này không thương mình thì cũng phải quan tâm đến đứa nhỏ.”
Lời của Bạch Hinh nhẹ nhàng mềm mỏng khiến người ta cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp, quan trọng là một câu đơn giản của Bạch Hinh lại tôn Minh Yên lên, Vũ di nương cảm kích nhìn Minh Yên một cái, được Bạch Hinh nâng đỡ quỳ ở trên nệm êm, đầu gối lập tức thoải mái rất nhiều, không còn cảm giác nhoi nhói lạnh buốt nữa.
Nhị thiếu phu nhân hung dữ trợn mắt nhìn Minh Yên một cái, nàng ta hận không thể lập tức phá hủy đứa bé trong bụng Vũ di nương kia, cho dù không phải là của Chu Hạo Thần thì cũng đã thành nguy cơ trước mắt, nếu không phải đang ở trên địa bàn của Chu Hạo Khiên, Nhị thiếu phu nhân sớm đã cho người kéo Vũ di nương ra ngoài đánh chết rồi, nào còn có thể ở đây gây chướng mắt, bực bội!
Đại thiếu phu nhân thì ngược lại có chút kinh ngạc nhìn Minh Yên, thật không ngờ Minh Yên lại làm như vậy, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó lại cúi đầu, khôi phục lại dáng vẻ như người gỗ.
Rất nhanh có tiếng bước chân truyền đến, Minh Yên có chút tò mò Chu Hạo Thần là nhân tài cỡ nào. Suy nghĩ vừa dứt thì thấy một bóng dáng cao lớn vọt vào, Minh Yên nhìn kỹ, nam tử kia dáng người thẳng tắp mặc trực xuyết màu đen, dung mạo có mấy phần tương tự Chu Hạo Khiên, chỉ có điều góc cạnh của Chu Hạo Thần kiên quyết hơn một chút, lúc này trên mặt hắn đầy lo lắng, xông vào cửa nhìn thấy Vũ di nương quỳ trên mặt đất thì đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới dừng chân hành lễ với Mục Trắc phi: “Nhi tử ra mắt mẫu phi.”
“Chu Hạo Thần, là Trắc mẫu phi!” Chu Hạo Khiên đột nhiên gay gắt nói, vẻ mặt mang theo vài phần tức giận, tựa như mũi tên sắp rời khỏi dây cung, nếu Chu Hạo Thần không sửa lại lời sẽ bắn chết hắn!
Vẻ mặt Mục Trắc phi bất động, hiển nhiên mấy năm nay đã gặp nhiều trường hợp như này rồi, Chu Hạo Thần hừ lạnh một tiếng nói: “Xưng hô này có gì không đúng? Nếu Vương phi còn sống đương nhiên sẽ gọi Trắc mẫu phi, Vương phi đã qua đời nhiều năm rồi, tổ mẫu cũng đã đồng ý cho ta gọi như vậy, Tam đệ bình tĩnh một chút, nhận rõ sự thật đi.”
Minh Yên nổi giận, bắt nạt người khác như vậy sao, đột nhiên trong lòng dấy lên một cơn tức giận, tên khốn kiếp này lại dám bắt nạt Chu Hạo Khiên ở trước mặt nhiều người như vậy, không phải là thấy Chu Hạo Khiên không có công danh, không có tiền đồ sao? Thấy Chu Hạo Khiên muốn xông qua, Minh Yên dùng sức nắm chặt tay hắn, sau đó buông tay Chu Hạo Khiên ra, mới đứng dậy khẽ cười nói: “Hôm nay thật sự mở mang kiến thức, Nhị gia quả nhiên văn thao vũ lược thi thư gia truyền, đúng là gương tốt!”
Ai lại ngờ tới Minh Yên đột nhiên xen miệng vào, Chu Hạo Thần quay đầu lại nhìn, quan sát nàng một chập, khinh thường nói: “Cô là ai? Nơi này có chỗ cho cô nói chuyện à?”
Chu Hạo Khiên nhìn đôi mắt Minh Yên lóe sáng trong lòng thư thản, hắn biết sự lợi hại của Minh Yên, quan trọng là lúc này Minh Yên bất bình thay cho hắn, thấy hắn bị bắt nạt trong lòng tức giận, góc khuất lạnh băng của Chu Hạo Khiên dần dần có cảm giác ấm áp, nữ nhân này rất mạnh miệng trước giờ không hề nói thích hắn, nhưng việc bây giờ nàng làm lại vì ai? Vịt chết còn cứng mỏ…
Minh Yên vươn tay vẩy nhẹ góc áo, lại tiến về trước hai bước, thần sắc mang theo ánh sáng chói mắt, khuôn mặt vốn thanh lệ đột nhiên lộ ra tia sáng khiếp người khiến người ta không thể nhìn gần, khí phách của Lan Nhụy ẩn núp đã lâu chảy ào ra, lập tức khiến Chu Hạo Thần ở trước mặt chấn động, không khỏi lui về sau một bước.
“Mục Trắc phi là gì của ngươi?” Minh Yên cười nhìn Mục Trắc phi một cái mới chậm rãi hỏi.
Chu Hạo Thần sững sốt, nhướng mày, cứng đờ nói: “Vừa rồi ngươi không nghe thấy lời của ta sao? Đây là mẫu phi của ta!” Chu Hạo Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ mẫu phi.
Minh Yên không hề tức giận gật đầu, chậm rãi nói: “Hóa ra là như vậy, sau này ta có con, con của ta sẽ gọi ta là Trắc mẫu phi!” Minh Yên nhấn mạnh ba chữ Trắc mẫu phi, sau đó cười hỏi Chu Hạo Thần: “Vậy Nhị gia đã biết ta là ai rồi chứ?”
Lúc này Chu Hạo Thần mới quan sát Minh Yên lần nữa, thì ra người trước mặt chính là nữ nhân Chu Hạo Thần trăm cay nghìn đắng vất vả cưới về, lạnh lùng đáp: “Vậy thì sao?”
Minh Yên nhìn Chu Hạo Thần, từ từ nói: “Nhị gia gọi Mục Trắc phi làm mẫu phi, vậy sau này con của ta có phải cũng bắt chước gọi ta là mẫu khi không? Hài tử trong bụng Vũ di nương có phải vượt qua Nhị tẩu trực tiếp gọi Vũ di nương là nương mà không phải là di nương? Từ xưa đến nay không có phép tắc sao thành được vuông tròn, Nhị gia thượng lương bất chính[2], vậy bọn nhỏ ở trong phủ cũng trưởng thành trong sự sai lệch này, trách nhiệm này ai chịu?”
[2] Thượng lương bất chính: chỉ người có hành vi bất chính, không thể lấy mình làm gương.
Thấy Chu Hạo Thần muốn nói, Minh Yên nhanh chóng chặn miệng hắn lại, giành nói trước: “Có lẽ Nhị gia sẽ nói chuyện này không liên quan gì tới ta, nhưng sau này nếu đám nhỏ hỏi đám lớn chúng ta về những chuyện này: Dựa vào cái gì Nhị bá bá có thể làm mà chúng con không thể làm? Ta không nghĩ ra được câu trả lời tốt kính xin Nhị gia chỉ giáo.”
Chu Hạo Thần tái mặt, Minh Yên đội cho cái mũ lớn này, tội danh dạy hư con cháu dù là ai cũng không dám tùy tiện nhận, ngược lại Nhị phu nhân nhìn Minh Yên châm chọc nói: “Úc Trắc phi quản cũng rộng ghê!”
Minh Yên cười như không cười nhìn Nhị phu nhân, hỏi: “Nhị tẩu, ta là vì tốt cho tẩu, củng cố địa vị của tẩu, sao tẩu nghe không hiểu thế? Chẳng lẽ sau này hài tử trong bụng Vũ di nương không gọi tẩu là đích mẫu, mà muốn tôn Vũ di nương vì đích mẫu? Danh phận là gốc rễ sinh tồn của một nữ nhân, lại càng là gốc rễ đặt chân của một nữ tử, vậy chẳng phải sau này hài tử của Nhị tẩu cũng lúng túng như tiểu Vương gia?”
Nhị phu nhân theo bản năng: “Nằm mơ, ta là đích thê nguyên phối, hài tử của ai có thể lướt qua hài tử của ta?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thì ra Nhị tẩu cũng biết đạo lý này, vậy tại sao Nhị gia nhất định muốn lướt qua tiểu Vương gia? Vậy có phải sau này Nhị gia định để đứa bé trong bụng của Vũ di nương hưởng chế độ đích tử, đứa bé của Nhị tẩu hưởng chế độ giống tiểu Vương gia? Con người ấy mà, luôn muốn suy bụng ta ra bụng người, lấy mình đo người, hành động của Nhị gia không có chừng mực, cử chỉ liều lĩnh, ngược lại ta muốn hỏi xem lễ nghi phép tắc ngươi học được đi đâu rồi? Ta là nữ nhi của quan Tứ phẩm còn biết đích thứ khác biệt, vẫn biết tôn kính đích mẫu, tôn kính đích tỷ, Nhị gia ở danh môn vọng tộc, xuất thân thế gia trăm năm chẳng lẽ còn không bằng một thứ nữ nhỏ như ta?”
Mục Trắc phi ngồi ở ghế chính giữa, những người còn lại dựa theo thứ tự mà nhanh chóng ngồi xuống bên dưới Mục Trắc phi, Chu Hạo Khiên lại kéo Minh Yên ngồi ở trước bàn tròn gỗ lim khắc hoa ở bên kia, phân rõ giới hạn với người đối diện.
Trong bầu không khí quỷ dị xen lẫn bất an khiến lòng người sôi sục và kích động xem náo nhiệt, Minh Yên liếc nhìn Chu Hạo Khiên, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười chế nhạo, đôi mắt đen thỉnh thoảng nhìn lướt qua mặt của những người ngồi ở đây, trong đôi mắt ấy thỉnh thoáng lóe lên tia sáng, Minh Yên hơi thừ người ra, một nam nhân lúc đang mưu tính gì đó đúng là mê người, khiến trái tim tĩnh mịch của nàng hơi nhúc nhích, tựa như muốn chui từ dưới đất lên đâm chồi nở hoa vậy.
Tiếng màn rèm vang lên, Bạch Hinh đi ra, đi theo phía sau là một thiếu phụ sắc mặt trắng bệch, Minh Yên cẩn thận quan sát, nàng ta mặc y sam màu thuần, búi tóc có hơi rối, đôi mắt bồ câu lóe lên ánh sáng sợ hãi, đi đến giữa phòng quỳ xuống trước mặt mọi người, chỉ nghe thấy tiếng nức nở không nghe thấy tiếng nói chuyện.
Dung mạo của nữ tử này quá đẹp, dáng người thướt tha, phong thái lẳng lơ, ngay cả khóc cũng như hoa lê đẫm mưa, ve sầu cành thu, trong nghẹn ngào lộ ra vẻ mảnh mai, Minh Yên nhìn thật sự bội phục, nàng thật sự tự ti, không nói đã khóc trước, không biết có thể khiến vị anh hùng nhụt chí Chu Hạo Khiên này giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho nàng ta không.
Chu Hạo Khiên liếc nhìn Minh Yên đột nhiên nghiêng người qua, thì thầm bên tai nàng: “Nàng ấy có đẹp không?”
“Đẹp.” Minh Yên ăn ngay nói thật, cái đẹp của nữ tử này như nước chảy vào lòng người, khiến người ta ngứa ngáy từ trong xương, ngay cả Minh Yên nhìn nàng ta mà cũng không thấy ghét nổi, trong lòng không có chút cảm xúc nào, sắc đẹp như vậy cũng có thể bị Chu Hạo Khiên thu dùng, thật đúng là có phúc.
Chu Hạo Khiên cười hì hì, không hề nghiêm chỉnh nói nhỏ bên tai Minh Yên: “Nàng nói mỹ nhân như vậy sao ta lại thấy chướng mắt, cố tình hao hết khí lực, nhận hết khinh thường, dây dưa không ngớt theo đuổi nàng?”
Minh Yên sững sờ, sau đó mặt đỏ lên, cáu giận liếc nhìn Chu Hạo Khiên một cái, cắn răng nói: “Có người có mắt như mù thì trách được ai?”
Chu Hạo Khiên cũng không tức giận, vẫn nhỏ giọng trả lời: “Ta thích cứ có mắt như mù đấy!” Nói đến đây thì ngừng lại, liếc nhìn Vũ di nương, lại nhìn Mục Trắc phi, Chu Hạo Khiên cười hì hì, tiếp lời nói: “Xuất diễn hôm nay đặc sắc lắm, không để ta sống tốt ta cũng sẽ không để bọn họ hài lòng, bực bội thì cùng bực bội chung đi, lúc này mới có người làm bạn đúng không?”
Biết ngay người này không phải là người chịu thiệt mà, Minh Yên bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Chàng muốn chết thế nào thì tùy, dù sao ta cũng chỉ xem náo nhiệt thôi.”
Chu Hạo Khiên cười ha hả, chợt ngồi thẳng người, nét mặt trở nên nghiêm túc, ngước mắt nhìn Mục Trắc phi… Mục Trắc phi nhìn Vũ di nương, nữ nhân ai cũng không thích có người đẹp hơn mình, nhất là Vũ di nương tựa như làm từ nước kia, tư thái yểu điệu vốn chẳng phải giả vờ, mà là có từ trong xương cốt, cả người tản ra hơi thở kiều mị. Trước kia Mục Trắc phi cảm thấy có nữ nhân như vậy ở bên cạnh Chu Hạo Khiên ngược lại là chuyện tốt, ít nhất có thể mê hoặc Chu Hạo Khiên khiến hắn không làm được chuyện gì đàng hoàng, quả nhiên có một thời gian Vũ di nương đắc sủng rất lâu.
Kể từ sau khi Chu Hạo Khiên để tâm đến Úc Thất tiểu thư mới xa lạ với Vũ di nương, vốn tưởng rằng Úc Minh Yên sắc nước hương trời cỡ nào, ai biết vừa thấy mặt lại có chút thất vọng. Úc Minh Yên đẹp thì đẹp thật, chỉ là so với Vũ di nương thì thiếu ba phần mềm mại đáng yêu, so với Úc Tứ tiểu thư đi cùng nàng ngày đó thiếu một phần kinh diễm, nữ tử này không có gì đặc biệt nổi trội, không biết có điểm nào lọt vào mắt Chu Hạo Khiên.
Hiện tại Minh Yên có thể xác định Vũ di nương này là Thập Nhất di nương thứ hai, nàng ta làm việc cho Chu Hạo Khiên, đột nhiên Minh Yên cảm thấy trong lòng có chút áy náy, Vũ di nương long lanh như thế… Nhưng lại vì mình mà chịu ủy khuất, Minh Yên hơi cúi đầu xuống, không muốn để mọi người nhìn thấy khó chịu trong mắt nàng, nàng có tài đức gì có thể khiến Chu Hạo Khiên làm như vậy!
Thập Nhất di nương… Vũ di nương… Các nàng ấy luôn cam tâm tình nguyện vì Chu Hạo Khiên mà chịu đủ loại uất ức, cho dù để mình nương thân cho nam nhân khác cũng không có chút do dự, đây là loại tình cảm gì chứ, đột nhiên Minh Yên cảm thấy áp lực trên vai mình quá lớn, nàng gần như không thể thừa nhận nổi!
Mục Trắc phi tức giận toàn thân run lên, nhưng vẫn cưỡng chế cơn tức giận, ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Vũ di nương, khẽ mở đôi môi đỏ mọng hỏi: “Vũ di nương, ngươi nói thật? Ngươi phải biết rằng có một số việc vốn chẳng phải ngươi nói là người ta tin, phải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ chứ?”
Xảy ra chuyện này mà Mục Trắc phi vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Minh Yên vạn phần bội phục, có thể quản gia vương phủ nhiều năm thật đúng là có bản lĩnh ngồi vững vị trí này. Lúc này Mục Trắc phi vẫn có thể kiên nhẫn với Vũ di nương vốn chẳng phải e sợ Chu Hạo Khiên, mà là cố kỵ lão Vương phi! Chu Hạo Thần cả gan dám trộm nữ nhân của Chu Hạo Khiên, chỉ sợ ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp vương phủ, đến lúc đó lão Vương phi không thể không hỏi tới, cho nên bà ta làm việc đặc biệt cẩn thận, không thể để cho người ta nắm lấy bất kỳ điểm yếu nào.
Vũ di nương nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Mục Trắc phi, trong mắt thanh lệ ướt át đáng thương, hồi lâu mới lên tiếng: “Tỳ thiếp không dám nói lung tung, kính xin Trắc phi gọi Nhị gia tới hỏi là biết, nếu tỳ thiếp có một chữ nói dối sẽ bị trời tru đất diệt.”
Sự việc thoáng cái cứng lại, Mục Trắc phi cũng do dự, bà thật đúng là không dám gọi Chu Hạo Thần tới đối chất, nhìn nét mặt Vũ di nương thì biết nàng ta không nói dối, nếu chuyện này là thật… Mục Trắc phi rùng mình ớn lạnh, đang muốn nói từ chối lại nghe thấy Chu Hạo Khiên cất giọng hô: “Đi mời Nhị thiếu gia đến đây!”
Ngoài cửa lập tức có tiếng đáp, tiếng bước chân dồn dập lập tức rời đi, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Mục Trắc phi và Nhị thiếu phu nhân không kịp ngăn cản lại. Vẻ mặt hai người đều không tốt, trong lòng đều lo sợ bất an, Đại thiếu phu nhân vẫn luôn cúi đầu không hề nói câu nào, Lữ di nương, Lan di nương càng câm như hến, Minh Yên cũng không nói một chữ, chỉ có Chu Hạo Khiên vẫn luôn nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh, khiến lòng người bất an.
Dù sao Vũ di nương cũng đang mang thai, quỳ trên mặt đất như vậy chỉ sợ sẽ không chịu được, Minh Yên nhìn Bạch Hinh một cái, rồi liếc sang tấm nệm, Bạch Hinh lập tức hiểu ý vươn tay lấy hai đệm mỏng ở trên cái ghế bên cạnh chồng lên nhau, nhấc chân đi tới, ngồi xổm xuống kê dưới đầu gối cho Vũ di nương, nhỏ giọng nói: “Úc Trắc phi sợ người bị cảm lạnh không tốt cho hài tử, cho dù cuối cùng kết quả là gì, ít nhất lúc này không thương mình thì cũng phải quan tâm đến đứa nhỏ.”
Lời của Bạch Hinh nhẹ nhàng mềm mỏng khiến người ta cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp, quan trọng là một câu đơn giản của Bạch Hinh lại tôn Minh Yên lên, Vũ di nương cảm kích nhìn Minh Yên một cái, được Bạch Hinh nâng đỡ quỳ ở trên nệm êm, đầu gối lập tức thoải mái rất nhiều, không còn cảm giác nhoi nhói lạnh buốt nữa.
Nhị thiếu phu nhân hung dữ trợn mắt nhìn Minh Yên một cái, nàng ta hận không thể lập tức phá hủy đứa bé trong bụng Vũ di nương kia, cho dù không phải là của Chu Hạo Thần thì cũng đã thành nguy cơ trước mắt, nếu không phải đang ở trên địa bàn của Chu Hạo Khiên, Nhị thiếu phu nhân sớm đã cho người kéo Vũ di nương ra ngoài đánh chết rồi, nào còn có thể ở đây gây chướng mắt, bực bội!
Đại thiếu phu nhân thì ngược lại có chút kinh ngạc nhìn Minh Yên, thật không ngờ Minh Yên lại làm như vậy, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó lại cúi đầu, khôi phục lại dáng vẻ như người gỗ.
Rất nhanh có tiếng bước chân truyền đến, Minh Yên có chút tò mò Chu Hạo Thần là nhân tài cỡ nào. Suy nghĩ vừa dứt thì thấy một bóng dáng cao lớn vọt vào, Minh Yên nhìn kỹ, nam tử kia dáng người thẳng tắp mặc trực xuyết màu đen, dung mạo có mấy phần tương tự Chu Hạo Khiên, chỉ có điều góc cạnh của Chu Hạo Thần kiên quyết hơn một chút, lúc này trên mặt hắn đầy lo lắng, xông vào cửa nhìn thấy Vũ di nương quỳ trên mặt đất thì đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới dừng chân hành lễ với Mục Trắc phi: “Nhi tử ra mắt mẫu phi.”
“Chu Hạo Thần, là Trắc mẫu phi!” Chu Hạo Khiên đột nhiên gay gắt nói, vẻ mặt mang theo vài phần tức giận, tựa như mũi tên sắp rời khỏi dây cung, nếu Chu Hạo Thần không sửa lại lời sẽ bắn chết hắn!
Vẻ mặt Mục Trắc phi bất động, hiển nhiên mấy năm nay đã gặp nhiều trường hợp như này rồi, Chu Hạo Thần hừ lạnh một tiếng nói: “Xưng hô này có gì không đúng? Nếu Vương phi còn sống đương nhiên sẽ gọi Trắc mẫu phi, Vương phi đã qua đời nhiều năm rồi, tổ mẫu cũng đã đồng ý cho ta gọi như vậy, Tam đệ bình tĩnh một chút, nhận rõ sự thật đi.”
Minh Yên nổi giận, bắt nạt người khác như vậy sao, đột nhiên trong lòng dấy lên một cơn tức giận, tên khốn kiếp này lại dám bắt nạt Chu Hạo Khiên ở trước mặt nhiều người như vậy, không phải là thấy Chu Hạo Khiên không có công danh, không có tiền đồ sao? Thấy Chu Hạo Khiên muốn xông qua, Minh Yên dùng sức nắm chặt tay hắn, sau đó buông tay Chu Hạo Khiên ra, mới đứng dậy khẽ cười nói: “Hôm nay thật sự mở mang kiến thức, Nhị gia quả nhiên văn thao vũ lược thi thư gia truyền, đúng là gương tốt!”
Ai lại ngờ tới Minh Yên đột nhiên xen miệng vào, Chu Hạo Thần quay đầu lại nhìn, quan sát nàng một chập, khinh thường nói: “Cô là ai? Nơi này có chỗ cho cô nói chuyện à?”
Chu Hạo Khiên nhìn đôi mắt Minh Yên lóe sáng trong lòng thư thản, hắn biết sự lợi hại của Minh Yên, quan trọng là lúc này Minh Yên bất bình thay cho hắn, thấy hắn bị bắt nạt trong lòng tức giận, góc khuất lạnh băng của Chu Hạo Khiên dần dần có cảm giác ấm áp, nữ nhân này rất mạnh miệng trước giờ không hề nói thích hắn, nhưng việc bây giờ nàng làm lại vì ai? Vịt chết còn cứng mỏ…
Minh Yên vươn tay vẩy nhẹ góc áo, lại tiến về trước hai bước, thần sắc mang theo ánh sáng chói mắt, khuôn mặt vốn thanh lệ đột nhiên lộ ra tia sáng khiếp người khiến người ta không thể nhìn gần, khí phách của Lan Nhụy ẩn núp đã lâu chảy ào ra, lập tức khiến Chu Hạo Thần ở trước mặt chấn động, không khỏi lui về sau một bước.
“Mục Trắc phi là gì của ngươi?” Minh Yên cười nhìn Mục Trắc phi một cái mới chậm rãi hỏi.
Chu Hạo Thần sững sốt, nhướng mày, cứng đờ nói: “Vừa rồi ngươi không nghe thấy lời của ta sao? Đây là mẫu phi của ta!” Chu Hạo Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ mẫu phi.
Minh Yên không hề tức giận gật đầu, chậm rãi nói: “Hóa ra là như vậy, sau này ta có con, con của ta sẽ gọi ta là Trắc mẫu phi!” Minh Yên nhấn mạnh ba chữ Trắc mẫu phi, sau đó cười hỏi Chu Hạo Thần: “Vậy Nhị gia đã biết ta là ai rồi chứ?”
Lúc này Chu Hạo Thần mới quan sát Minh Yên lần nữa, thì ra người trước mặt chính là nữ nhân Chu Hạo Thần trăm cay nghìn đắng vất vả cưới về, lạnh lùng đáp: “Vậy thì sao?”
Minh Yên nhìn Chu Hạo Thần, từ từ nói: “Nhị gia gọi Mục Trắc phi làm mẫu phi, vậy sau này con của ta có phải cũng bắt chước gọi ta là mẫu khi không? Hài tử trong bụng Vũ di nương có phải vượt qua Nhị tẩu trực tiếp gọi Vũ di nương là nương mà không phải là di nương? Từ xưa đến nay không có phép tắc sao thành được vuông tròn, Nhị gia thượng lương bất chính[2], vậy bọn nhỏ ở trong phủ cũng trưởng thành trong sự sai lệch này, trách nhiệm này ai chịu?”
[2] Thượng lương bất chính: chỉ người có hành vi bất chính, không thể lấy mình làm gương.
Thấy Chu Hạo Thần muốn nói, Minh Yên nhanh chóng chặn miệng hắn lại, giành nói trước: “Có lẽ Nhị gia sẽ nói chuyện này không liên quan gì tới ta, nhưng sau này nếu đám nhỏ hỏi đám lớn chúng ta về những chuyện này: Dựa vào cái gì Nhị bá bá có thể làm mà chúng con không thể làm? Ta không nghĩ ra được câu trả lời tốt kính xin Nhị gia chỉ giáo.”
Chu Hạo Thần tái mặt, Minh Yên đội cho cái mũ lớn này, tội danh dạy hư con cháu dù là ai cũng không dám tùy tiện nhận, ngược lại Nhị phu nhân nhìn Minh Yên châm chọc nói: “Úc Trắc phi quản cũng rộng ghê!”
Minh Yên cười như không cười nhìn Nhị phu nhân, hỏi: “Nhị tẩu, ta là vì tốt cho tẩu, củng cố địa vị của tẩu, sao tẩu nghe không hiểu thế? Chẳng lẽ sau này hài tử trong bụng Vũ di nương không gọi tẩu là đích mẫu, mà muốn tôn Vũ di nương vì đích mẫu? Danh phận là gốc rễ sinh tồn của một nữ nhân, lại càng là gốc rễ đặt chân của một nữ tử, vậy chẳng phải sau này hài tử của Nhị tẩu cũng lúng túng như tiểu Vương gia?”
Nhị phu nhân theo bản năng: “Nằm mơ, ta là đích thê nguyên phối, hài tử của ai có thể lướt qua hài tử của ta?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thì ra Nhị tẩu cũng biết đạo lý này, vậy tại sao Nhị gia nhất định muốn lướt qua tiểu Vương gia? Vậy có phải sau này Nhị gia định để đứa bé trong bụng của Vũ di nương hưởng chế độ đích tử, đứa bé của Nhị tẩu hưởng chế độ giống tiểu Vương gia? Con người ấy mà, luôn muốn suy bụng ta ra bụng người, lấy mình đo người, hành động của Nhị gia không có chừng mực, cử chỉ liều lĩnh, ngược lại ta muốn hỏi xem lễ nghi phép tắc ngươi học được đi đâu rồi? Ta là nữ nhi của quan Tứ phẩm còn biết đích thứ khác biệt, vẫn biết tôn kính đích mẫu, tôn kính đích tỷ, Nhị gia ở danh môn vọng tộc, xuất thân thế gia trăm năm chẳng lẽ còn không bằng một thứ nữ nhỏ như ta?”