Thiếu Nữ Linh Môi Trên Con Đường Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 115: Chương 115

Mộng Mộng thở dài:

“Bị một chiếc xe tải mất lái đ.â.m chết.”

“Cũng là do tôi tự chuốc lấy. Hôm đó, tôi vừa cãi nhau với cô bạn thân. Tôi nghe cô ấy lén nói với người khác rằng tôi là ‘đồ béo c.h.ế.t tiệt.’ Cô ấy còn bảo, nếu không phải vì tôi giàu và rộng rãi, bao trọn mọi chi phí mỗi lần đi ăn uống chơi bời, thì cô ấy chẳng đời nào làm bạn với một người như tôi. Hóa ra tất cả lời khen ngợi đều là giả tạo!”

“Khi nghe thấy, tôi phát điên lên. Trong lúc băng qua đường, tôi không để ý xung quanh. Đúng lúc đó, một chiếc xe tải mất lái lao về phía tôi. Tôi quá béo, thân hình nặng nề, muốn chạy trốn nhưng không kịp, bị xe tải đ.â.m và c.h.ế.t ngay tại chỗ.”

“Tôi nghĩ mãi… từ năm 6 tuổi đến năm 26 tuổi, 20 năm trời tôi giảm cân không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thành công. Lần nào cũng thất bại!”

“Mỗi lần giảm cân thất bại, tôi lại cảm thấy khoảng thời gian trước đó quá khổ cực, rồi thả lỏng bản thân, ăn uống không kiêng khem, và cuối cùng còn béo hơn trước khi giảm cân…”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

“Cuộc đời tôi thật thất bại! Thậm chí không có nổi một lần giảm cân thành công! Tôi muốn trong kiếp này, ít nhất một lần giảm được cân. Sau đó tôi mới đi đầu thai!”

Mộng Mộng nói, giọng từ hùng hồn trở nên ngượng ngùng:

“…Thế rồi cứ chờ mãi đến bây giờ.”

“Chủ yếu là vì phim trường này thường xuyên có các đoàn làm phim khai máy. Mỗi lần khai máy là lại có cỗ bàn cúng tế ngon lành… Tôi vừa giảm cân vừa có người ‘dâng’ đồ ăn ngon ngay trước mặt… Giảm cân thế này khó quá!”

Nghe xong câu chuyện của Mộng Mộng, Giang Ly âm thầm thở dài. Cô cảm thấy Mộng Mộng thật sự là người lạc quan và tốt bụng. Nếu là người khác, có lẽ chấp niệm của họ sẽ là nỗi hận với người bạn thân hai mặt kia, hoặc là với tài xế xe tải hôm đó. Nhưng Mộng Mộng không hề oán giận ai, cô chỉ tự trách bản thân vì quá nặng nề, không thể kịp thời tránh né chiếc xe tải mất lái.

Tính cách này vừa khiến Giang Ly kinh ngạc, vừa làm cô cảm thấy thương cảm.

Giang Ly hỏi:

“Với tiêu chuẩn của cô, thế nào mới được xem là giảm cân thành công?”

Mộng Mộng đáp ngay:

“Chỉ cần giảm được 10 cân! Lúc còn sống, mỗi lần đặt mục tiêu giảm cân tôi cũng chỉ đặt 10 cân. Có lần tôi gần như đã thành công, giảm được 9 cân rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì được, công cốc hết!”

Mặt cô đầy vẻ tiếc nuối.

Giang Ly nghiêm túc suy nghĩ về lời của Mộng Mộng, rồi cẩn thận hỏi:

“Cô có nghĩ rằng, chấp niệm của cô mãi không hoàn thành, không chỉ vì có đồ ăn ngon liên tục được ‘dâng’ ở phim trường không?”

“Chấp niệm của cô là giảm 10 cân, nhưng giờ cô không còn trọng lượng nữa. Không chiếc cân nào trên thế giới cân được cô đâu.”

Mộng Mộng: ⊙⊙!

Mộng Mộng ngẩn người một lúc, rồi nói:

“Vậy đổi cách đo đi! Tính bằng vòng eo? Chỉ cần giảm được 10 cm vòng eo thì xem như thành công!”

Giang Ly:

“…Vòng eo của cô cũng không thay đổi nữa. Từ khi cô trở thành ma, mọi thứ đều đã cố định – tuổi tác, vẻ ngoài, cân nặng, tất cả đều giữ nguyên.”

Mộng Mộng: ⊙⊙!