Thủ Hộ Thần
Chương 3: Bạn
Mèo Méo Meo Mèo Meo...!
Tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc làm thằng nào đó đang muốn ăn trưa phải dừng lại.
“A lô, Vũ Tiên xin nghe.” Vũ Tiên nhấc máy trả lời.
“Xin chào, có phải đây là số điện thoại chị Vũ Tiên người nhà bệnh nhân Vũ Hà không ạ?” Đầu dây bên kia là gọng nữ ấm áp.
Hơi thở Vũ tiên càng thêm nặng nề, “Đúng rồi, em gái tôi sao rồi bác sĩ?” một cảm giác bất an dâng lên trong lòng nàng.
Long đánh hơi có mùi không ổn lập tức giải trừ kết giới ngay.
“Mời chị nhanh chóng đến bệnh viện ngay, bệnh nhân Hà đang trong cơn sốc nguy kịch.” Giọng nói nhẹ nhàng đáp lại nhưng lại là một đòn ngàn cân đánh vào tâm lý Vũ Tiên.
“Tôi đến ngay!” Vũ Tiên nước mắt dòng dòng nức nở chạy ra khỏi phòng.
“Em không được sảy ra chuyện, chị đến ngay.” Bằng tốc độ nhanh nhất Vũ Tiên chạy nhanh ra sân trường, lấp tức bắt một chiếc taxi.
“Bệnh viện trung ương Thuận Hải, làm ơn!” Vũ Tiên gấp gáp, nước mắt vẫn đang tuôn rơi.
“Ok! Ngồi chắc vào cô gái.” Tài xế bỏ lại một câu sau đó đạp ga bật chế độ tay đua.
Long lập tức hóa thành một tia hắc quang bay theo sát chiếc taxi.
Ngồi trên xe, Vũ Tiên không cầu nguyện em gái qua cơn nguy kịch, bàn tay nàng dò lên cổ như muốn tìm thứ gì đó.
Tâm trạng cô nàng càng thêm suy sụp khi phát hiện thứ hàng ngày mình vẫn đeo trên cổ không có.
Mất rồi?
Ngày hôm nay còn gì tồi tệ hơn nữa không?
KÉT...!
Tiếng phanh gấp làm chấn động không ít người đi đường xung quanh.
Vũ Tiên nhanh chóng mở cửa xe chạy vào bênh viện mà quên mịa luôn thủ tục xuống xe.
“Này này cô kia, chưa trả tiền.” Lão tài xế cũng rất nhanh mở cửa định phóng theo lấy tiền cước.
“Cầm lấy.” Bỗng một thanh niên lạ mặt đột ngột xuất hiện trước mặt lão tài xế ném cho ông ta tờ hai tờ 500 đồng sau đó rời đi, hắn ta xuất hiện như cơn gió và biến mất như không khí làm lão tài xế tay cầm tiền mà mặt ngơ ngác đáng thương.
Vũ Tiên chạy một mạch đến phòng chăm sóc đặc biệt, đứng ngoài hành lang thông qua lớp kính nhìn vào phòng lại thấy đội ngủ y bác sĩ thay nhau cấp cứu, những máy móc bắt đầu đặt vào cơ thể nhỏ nhắn em gái nàng.
Vũ Tiên đứng bên ngoài cơ thể run lên bần bật hận không thể chịu đau đớn thay đứa em bé nhỏ đang nằm bên trong kia.
Long nhìn thấy hết tất cả, hắn thả thần thức vào phòng cấp cứu xâm nhập và quét qua cơ thể nhỏ nhắn Vũ Hà trên giường bệnh.
Rất nhanh sắc mặt hắn đại biến, tim cô bé đã bị ăn mòm hơn phân nữa và máu bị nhiễm trùng khá nặng các cơ quan bị tổn thương không hề nhẹ.
Ý chí cầu sinh của cô bé thật làm hắn phải thán phục, đổi lại là những kẻ khác chắc sớm đã xanh cỏ.
Cách giải quyết tình trạng của cô bé là thay tim gấp sau đó tiến hành lọc máu điều trị mới kéo dài sự sống và phải có một tên cấp Tôn Y tinh thông thuộc tính sinh mệnh tiến hành thanh lọc tái tạo mới có thể chữa trị dứt điểm được.
Tôn Y ư? Cả cái đất nước này chỉ có duy nhất nơi đó mới có thôi, hắn có thể dể dàng xông vào đó bắt đi một tên Tôn Y nhưng hắn ngại phải lộ hành tung, nếu lộ ra hắn ở thành phố này thì sẽ gây ra một cuộc đại bạo loạn mất, thế thì cái kèo kia không thể trả có mà bị khịa cho thúi mặt vài trăm năm.
Sau khoảng nữa tiếng rốt cục các bác sĩ cũng ngưng động tác đẩy cửa ra ngoài.
“Bác sĩ em gái tôi sao rồi?” Vũ Tiên gấp gáp hỏi bàn tay siết chặt đến rướm máu.
“Tình hình cô bé không hề ổn chút nào, nếu như bị sock thêm lần nữa tôi sợ cô bé không thể trụ nổi.” Bác sĩ lau mồ hôi trán nói ra.
“Tôi mong cô sớm quyết định phẩu thuật thay tim càng sớm tốt cho cô bé, nếu để lỡ nhiều thời gian thì tỷ lệ thành công càng thấp.”
Thay tim.
Đây là cách duy nhất cứu Hà nhưng chi phí đến chục triệu đồng mà nàng hiện giờ đến mười ngàn còn không có.
“Bác sĩ có thể tiến hành phẩu thuật được không? Tiền viện phí tôi...tôi sẽ nhanh chóng gom đủ rồi mang đến sau.” Vũ Tiên cầu xin.
“Haizzz tôi rất quý chị em cô, nhưng mà việc này nằm ngoài quyền hạn giải quyết của tôi.
Mong cô thông cảm.” Vị bác sĩ lắc đầu thở dài, ánh mắt có chút hơi nước nhìn vào cô gái bé nhỏ đầy nghị lực bên trong.
“Tôi đi gom tiền ngay! Rất nhanh sẽ có!” Vũ Tiên gương mặt đầy quyết tâm, bằng mọi giá nàng phải cứu được Hà, đó là người thân duy nhất còn lại của nàng.
Vũ Tiên xoay người định rời đi, bất chợt một bàn tay mạnh mẽ nắm lại cánh tay nàng.
“Thời gian là vàng, bác sĩ nhanh chuẩn bị ekip mổ đi, tất mọi chi phí tôi sẽ thanh toán.” Giọng nam nhân có chút quen thuộc vang lên bên tai Vũ Tiên.
Nàng ngơ ngác quay đầu lại.
Vóc dáng, khuôn mặt, giọng nói,...là hắn?
“Việc này...” Vị bác sĩ ngẫn người giây lát với sự xuất hiện của nam thanh niên, ông quay sang trưng cầu ý kiến Vũ Tiên.
Vũ Tiên ngơ ngác nhìn Long, ánh mắt phức tạp vô cùng.
“Xin cô hãy tin tôi một lần.” Ánh mắt Long đầy chân thành đối diện với nàng.
Vũ Tiên nhận lấy ánh mắt hắn, không biết vì sao một cảm giác ấm áp đến lạ trào dâng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bác sĩ nhận được tín hiệu lập tức gọi một hộ tá dẫn hai người đi làm thủ tục, còn ông thì tập hợp ekip chuẩn bị cuộc đại phẩu thuật, ông quyết tâm phải hoàn thành cuộc phẩu thuật này thành công tốt đẹp, hạn chế tối đa mọi di chứng hậu phẩu.
Long nắm tay Vũ Tiê đi theo hộ lý băng băng qua hành lang, suốt dọc đường Vũ Tiên không hề rụt tay lại mà để mặc hắn nắm lấy kéo nàng đi.
Khi số chi phí cho cuộc phẩu thuật hiện lên làm cho toàn thân Vũ Tiên chấn động, những 24 triệu đồng, một con số khủng khiếp, với số tiền lương giảng viên cấp thạc sĩ của nàng chỉ có 29000 đồng một tháng thôi.
Nhưng điều làm nàng kinh hãi hơn là người thanh niên này đến nhìn cũng không cần, chỉ một cú quẹt thẻ nhẹ nhàng của hắn số tiền khủng bố kia cùng với tiền nợ vài trăm nghìn được giải quyết nhanh chóng.
“Đổi cho cô bé sang phòng V.I.P chăm sóc đặc biệt hậu phẩu luôn đi, tôi thanh toán nốt một tháng chi phí.” Âm giọng hắn vang lên trong ánh mắt trợn tròn của Vũ Tiên và làm khiếp sợ cả cô hộ lý lẫn nhân viên tài vụ.
Rất nhanh mọi chi phí hậu phẩu gần chục triệu đã được thanh toán mà nhân vật chính chẳng thèm nhìn lấy mấy con số tẻ nhạt kia.
Hai người sóng vai nhua bước dọc theo hành lang đến phòng chờ.
“Tại sao?” Vũ Tiên giờ mới can đảm thốt nên, trong lòng nàng sóng to gió lớn vô cùng, người thanh niên bí ẩn kế bên tại sao lại giúp nàng? Tại sao hắn lại xuất hiện đúng lúc đúng thời điểm như vậy? Tại sao lại chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy để giúp một người xa lạ? Theo nàng thấy hắn là một công tử nhà giàu ăn chơi, nếu như hắn bỏ số tiền này ra để lấy một đêm đầu đời của nàng thì nàng bất chấp tất cả mà chấp nhận nhưng nhìn biểu hiện của hắn hiện tại không giống vậy.
Nhưng điều nàng chắc chắn nhất là hắn kịp thời xuất hiện, Hà có cơ hội được cứu rồi!
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Mọi vấn đề đều không phải vấn đề khi nó được giải quyết bằng tiền.
Còn tiền đối với tôi thì chỉ là những con số vô vị mà thôi.” Long cất lời giải đáp nghi vấn của nàng, lời nói đầy khí phách.
Một tia rung động xoẹt qua.
“Được rồi, có câu ăn bánh trả tiền.
Cô hiểu ý tôi chứ?” Ngay khi Vũ Tiên vừa có chút rung động thì câu nói ngu người kia của hắn càn quét tất cả.
Ăn bánh trả tiền, thì ra là vậy, đây cũng coi như cuộc giao dịch đi, mình bán đêm đầu cho hắn còn hắn cứu em mình...!đôi bên đều có lợi không ai nợ ai.
Vũ Tiên cuối gằm mặt xuống không thèm nhìn hắn thêm lần nào nữa, cứ thế đi nhanh đến phòng chờ.
Chính thằng Long cũng ứ hiểu sao hắn lại nói câu đi vào lòng đất như thế, hắn gãi đầu lẽo đẽo đi theo sau Vũ Tiên, đến hơi thở cũng thu liễm vào.
Nhìn đồng hồ đã một giờ rưỡi, cuộc phẩu thuật đã được một tiếng, Vũ Tiên luôn chấp tay cầu nguyện còn thằng nào đó thì ngồi kế bên lan tỏa thần thức vào bên trong xem quá trình phẫu thuật, có lúc hắn dùng một ít lực lượng duy trì sinh ý cho Hà.
“Anh ngồi đây đến bao giờ? Giờ học buổi chiều đã bắt đầu rồi.” Vũ Tiên ngó qua thấy Long mặt dày vẫn còn ngồi không khỏi ngạc nhiên hỏi hắn.
“Ngồi nghĩ ngơi vài tiếng không được sao? Thích thì cúp thôi.” Hắn mặt dày đáp lại, giờ cô đuổi tôi cũng ứ đi.
“Tùy anh.” Vũ Tiên quay mặt đi nơi khác, trên má có chút ửng hồng.
“Cái này...!tôi nghĩ là của cô.” Long ngập ngừng lấy ra mặt dây truyền đưa đến trước Vũ Tiên.
Mặt dây truyền này theo hắn đánh giá là một báo vật hiếm có, e là trên đời này chỉ có một cái duy nhất, hình dáng chữ thập vừa giống thanh kiếm cỡ nhỏ vừa giống chìa khóa bên trên còn có hoa văn họa tiết cổ ngữ nữa chứ.
“A là của tôi! Anh nhặt được ở đâu thế?” Vũ Tiên vui mừng hai tay cầm lấy mặt đây truyền, đây là di vật cha mẹ để lại cho nàng, trưa nay lúc trên taxi nàng phát hiện làm mất tinh thần như sụp đổ.
“Trên giường!” Long nhẹ nhàng phun ra hai chữ, lập tức hắn lấy tay đập mặt mình, cuối đầu xuống không dám ngước lên.
Trí tuệ vài nghìn năm qua vứt hết rồi? Toàn mấy pha xử lý ngu đến mức không có đối thủ.
Thằng ngu bình thường ít nhất cũng tìm được một vài lý do dù không hợp logic cũng không đến nổi phải nói ra như thế.
Vũ Tiên mặt đỏ như trái cà, ánh mắt phóng hỏa như muốn giết người.
hai tay nắm lấy mặt dây truyền tiếp tục cầu nguyện.
Lại một giờ trôi qua.
Long có chút nhăn mày, vấn đề bên trong đã phát sinh, lượng máu dùng hết rồi!
Ánh mắt Long lóe lên một tia kỳ dị, khóe miệng cong lên nụ cười tà.
Cửa phòng phẩu thuật mở ra, nữ y tá nhanh chóng đi ra.
“Ai là người nhà bệnh nhân Vũ Hà?” Âm giọng vang vọng khắp hành lang.
“Là tôi! Em gái tôi sao rồi bác sĩ?” Vũ Tiên khẩn trương dự cảm bất an lại đến.
“Thật xin lỗi, nhóm máu hiếm ORh- trong ngân hàng máu bệnh viện đã hết, chúng tôi đã liên lạc với bệnh viện vệ tinh trên đường mang máu đến nhưng bé Hà không ổn.
Hi vọng người nhà lấy máu giúp bé.” Cô y tá nói.
“Được được tôi đồng ý.” Vũ Tiên càng thêm khẩn trương.
“Cô ngồi xuống đó cho tôi.
ORh- phải không? Tôi có, giới hạn 2 lít máu không có vấn đề.” Long đứng bật dậy kéo Vũ Tiên xuống ghế ngồi.
“Anh là cái thá gì? Đó là em gái tôi, tôi phải cứu nó bằng mọi giá.” Vũ Tiên tức giận quát lên.
“Với cái thể trạng của cô hiện tại duy trì được bao lâu? Cho được bao nhiêu máu? Cô vô đó chính là hại mình hại cả em gái đó biết chưa.” Một luồn khí thế vô hình từ Long ép thẳng đến Vũ Tiên.
“Mặc kệ cô ta, mời cô dẫn đường.” Long hướng cô y tá đánh mắt.
Rất nhanh hai người khuất sau cánh cửa phòng mổ.
Vũ Tiên thẫn thờ ngồi bệt xuống ghế, trong tay cầm chặt mặt dây truyền.
Sau gần một giờ, Long có chút uể oải bước ra từ phòng phẩu thuật.