Thượng Ẩn

Chương 178

Editor : KellySon9

Cửa phòng không hề báo trước mà mở ra.

Cũng chẳng thể trách Cố Dương , người ta cũng là đã gõ cửa, đáng tiếc là không có ai phản ứng.

Vòng qua hành lang gần cửa ra vào , nghe được thanh âm khắc khẩu ở bên trong , đi vào nhìn lên , một cảnh tượng rất không hài hòa . Hai tên con trai ở bên thảm trải sàn đã bị xé rách , một thì sắc mặt đỏ bừng bừng , một thì thở hồng hộc , bên cạnh là một sợi dây lưng đã bị gãy ,bàn tay người nào đó còn đang nắm gắt gao lấy cạp quần , chỉ cần Cố Dương đến muộn thêm một lát, thì có thể nhìn thấy hiện trường trực tiếp rồi . ( GV HD online như Thạch Tuệ chăng .... )

Bạch Lạc Nhân là người đầu tiên nghe thấy có động tĩnh , ánh mắt nhìn lên , thấy một thân ảnh cao lớn ở trước mặt bọn họ ngồi xuống.

Gương mặt quen thuộc lộ ra thản nhiên hàn ý.

Không khí vốn đang gay cấn , bởi vì người này đến , đột nhiên rơi vào giằng co.

" Các người cứ tiếp tục , không cần để ý đến sự tồn tại của tôi ."

Cố Dương cầm lấy quyển tạp chí ở bên cạnh , không coi ai ra gì bắt đầu đọc.

Cố Hải biểu tình phẫn uất lại tăng thêm vài phần phiền não , " Anh đi ra ngoài !"

" Điều này có nghiêm trọng sao ? " Cố Dương ngẩng đầu hướng Cố Hải tươi cười ," Anh ngay cả trò chuyện ghi âm của hai người cũng đã nghe qua, còn để ý xem chút hình ảnh này sao ?"

Mặt Bạch Lạc Nhân đột nhiên biến sắc , con ngươi vốn mất đi tiêu cự lại một lần nữa bắn về phía Cố Hải , bên trong mang theo sự nghi ngờ vô cùng.

Bầu không khí bạo lực vừa vất vả mới xây dựng lên , giờ phút này đột nhiên biến đổi.

Bạch Lạc Nhân thừa dịp Cố Hải đang chần chờ , trong nháy mắt , một cước đá văng cậu ta ra , lưu loát mặc lại quần , mặt không chút thay đổi đi vào nhà vệ sinh . Cố Hải cứng đờ tại chỗ , ánh mắt âm trầm vẫn dõi theo Bạch Lạc Nhân , như là không hề cam tâm , kỳ thực trong nháy mắt Bạch Lạc Nhân đá Cố Hải ra, cậu ta hoàn toàn có thể phản thủ mà kéo về , chặt chẽ ngăn chặn .

Đáng tiếc , có chút chuyện chính là chỉ xảy ra trong chớp mắt ấy , đã qua, sẽ tìm không được.

Cố Dương lật xem vài tờ tập chí ở trong tay , đáng tiếc chả nhập vào trong mắt được mấy chữ , ngược lại là đem biểu tình trước sau của Cố Hải quan sát một lần . Xem ra mình là đến không phải thời điểm thích hợp , đôi tình nhân này không phải đang kích tình , mà là đang kịch chiến , kết quả bởi vì mình tới, chiến tranh lại kết thúc, ngược lại là tạo phúc cho hai vị đồng chí này.

"Cãi nhau ? " Cố Dương hỏi một câu không đến nơi đến chốn.

Vừa đúng lúc Bạch Lạc Nhân đẩy cửa phòng vệ sinh mà ra , Cố Hải như là cố ý nói cho cậu ta nghe.

" Hai bọn em chỉ là đang luận bàn một chút , xem da mặt của ai dày hơn ! "

Bạch Lạc Nhân mặt không đổi sắc đi vào phòng ngủ.

Cố Hải ở bên ngoài rống lớn lên một tiếng , " Cậu nếu muốn đi , tôi sẽ giúp cậu thu dọn đồ đạc , đỡ cho cậu ngay cả đồ dùng của mình cũng không biết để ở đâu !!"

Nói xong , chẳng những không đã nghiện , còn khiến cho mình mang thêm một bụng khí , mặt đen ngòm .

Cố Dương bỏ xuống tạp chí , có chút hưng trí thưởng thức bộ dạng khốn quẫn này của Cố Hải , hắn đặc biệt tò mò , Bạch Lạc Nhân đến cùng là sử dụng thủ đoạn gì , lại đem thằng em tuổi trẻ mà thành thạo của mình biến thành một đứa trẻ với chỉ số thông mình chỉ có 3 – 4 tuổi . Bất quá nhìn bộ dạng giơ tay múa chân này của Cố Hải ngược lại rất là dễ thương , cả người cơ thịt loạn chiến , cũng không sử dụng đến một phần sức lực ! ( ="= Trâu voãi, nãy giờ không = 1 phần sức hả !!? )

Thật lâu sau , Cố Hải mới tựa hồ ý thức được sự tồn tại của Cố Dương .

" Hôm nay sao anh lại đến đây ?"

" Cọ cơm ." Cố Dương vân đạm phong khinh nói ." Lần trước ăn cơm cậu làm , cảm giác hương vị cũng không tồi , hôm nay lại muốn đến để thưởng thức ."

Cố Hải lúc này mới để ý , bây giờ là giờ ăn cơm.

" Đi, đến chỗ của anh ." Cố Hải đứng lên.

Cố Dương kinh ngạc , " Đi chỗ của anh làm gì ?"

"Nấu cơm cho anh ăn a ! "

" Không thể làm ở đây sao ?"

Cố Hải cố ý tăng lớn âm lượng , " Ở đây lại phải làm cho ba người ăn , đi chỗ của anh thì chỉ cần làm cho hai người thôi ! "

Nói xong, đi vào phòng bếp , nhìn thấy Bạch Lạc Nhân đang ăn một chén mì .

" Cậu không đi à ?"

Bạch Lạc Nhân không để ý tới Cố Hải , cố gắng tự ăn cái gì đó ở trong bát , cảm xúc dường như không có ảnh hưởng gì , bộ dáng rất là thèm ăn.

Bàn tay Cố Hải để ở khung cửa , ngữ khí đông cứng như trước , " Cậu không đi tôi đi , buổi tối tôi không về , tôi sẽ ngủ ở chỗ của anh họ , tôi cũng sẽ để cho cậu một không gian đầy đủ để suy nghĩ ."

Bạch Lạc Nhân ăn xong bát mì , uống hết nước canh , uống xong thì Cố Hải đã đi ra ngoài...

Xa hoa khách sạn , ở trong phòng ăn , Cố Dương trêu chọc Cố Hải .

" Anh nhớ rõ có người nào đó nói muốn tự tay làm cho anh ăn mà ! "

Cố Hải híp mắt liếc nhìn , " Bỏ tiền túi mời anh ăn đã là tốt rồi , còn con mẹ nó nhiều chuyện ?"

" Ở bên trong mắt của cậu , có phải chỉ có Bạch Lạc Nhân là hiểu chuyện ? Chí có yêu cầu của cậu ta là không hề quá phận ?"

" Cậu ta càng không hiểu chuyện ! " Cố Hải vỗ mạnh bàn , nước canh ở trong bát bắn hết ra.

Ánh mắt của Cố Dương chợt trở lên lãnh lệ , " Cậu thu liễm lại cho anh ! "

Chỉ trong một giờ đồng hồ , Cố Hải đã triệt để tắt ngóm ngọn lửa giận dữ , nhìn trên bàn tràn đầy món ăn xa hoa , trong đầu lại chỉ có hình ảnh Bạch Lạc Nhân ngồi ăn bắt mì nước kia ...

Buổi chiều , Cố Hải không đến trường học.

Cố Dương vừa về nước , còn ở thời kì mẫn cảm , không dám quá mức khoa trương , có rất nhiều bạn bè không hề biết hắn đã về nước , cho nên vẫn ngốc ở trong nhà , có thể không ra ngoài lộ diện liền không lộ diện.

Một buổi chiều , Cố Dương chỉ lo xem Cố Hải ở trước mặt mình đi qua đi lại , như một cô hồn .

Nếu cậu ta chỉ đi qua đi lại cũng không có việc gì , đơn giản chỉ là nhìn thấy có chút khó chịu , nhưng cậu ta nào có thành thật như vậy ! Trên tường phòng sách của Cố Dương có treo một bức danh họa , vừa mới mua trở về chưa được hai ngày , mặt trên có người đàn ông cởi trần , kết quả lại không biết như thế nào chọc giận Cố Hải , kéo ập xuống ném xuống đất, ném xong còn dùng chân đạp , bức danh họa mấy chục vạn cứ như vậy bị phá hủy ở dưới chân cậu ta.

" Xem ra chú để cho cậu ở trong quân khu vài năm thực sự là một quyết định sai lầm , cái khác không học được , ngược lại là học được một thân phá gia chi tử. "

Trước kia, trong cùng một thế hệ thiếu niên , Cố Hải chỉ cùng Cố Dương có chung tiếng nói , bây giờ hắn mà nói căn bản Cố Hải cũng không để vào trong tai.

Thời điểm ăn cơm chiều , Cố Dương nhìn thấy Cố Hải lại ngây người , nhịn không được mà châm chọc một câu .

" Muốn về rồi à ?"

Cố Hải liếc Cố Dương, biểu tình cương ngạnh nói : " Ai muốn trở về ?"

Ngôn ngoại ý , mình có thằng em không có tiền đồ như vậy sao ?

Cố Dương ở trong lòng thở dài đáp lại một câu , tôi xem cậu thật sự là sắp không chịu nổi nữa rồi , chịu không được ngày mai liền điên.

Buổi tối , Cố Hải sớm đã nằm ở trên giường , tự mình lăn qua lộn lại , tự mình giày vò chính mình . Chỉ cần vừa dừng lại , trong đầu lại hiện lên hình ảnh , Bạch Lạc Nhân trần trụi ôm lấy Vưu Kỳ , giống như chính mắt mình nhìn thấy vậy , dùng cách nào cũng không thể ném đi hình ảnh ấy. Nếu như chỉ có căm ghét thì cũng thôi , nhưng mình vẫn còn nhớ đến cậu ấy a , nghĩ đến cậu ấy ở nhà một mình đáng thương tới mức nào . Hai loại tâm lý mâu thuẫn lẫn lộn cùng một chỗ , ép buộc khiến cho Cố Hải suýt nữa thở không nổi.

Hơn 12 giờ đêm , Cố Dương vừa tắt đèn trong phòng, lại nghe được tiếng dao vang lên ở bên ngoài.