Tình Địch Hắn Vừa Đẹp Lại Vừa Ngọt
Chương 56
Thẩm Hoa Hạo miêu tả cả sự kiện một lần.
Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn Hạ Tây Châu, đối phương đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, mặt không hề cảm xúc, đôi mắt trầm như vực sâu, nói chung là khiến người không nhìn thấu.
Thẩm Hoa Hạo vừa sợ sệt, vừa tức giận, tâm tình phức tạp, sắc mặt biến thành màu đen.
Một mặt, hắn thật sự sợ Hạ Tây Châu, mặt khác, hắn phi thường bất mãn với Hạ Tây Châu, bởi vì đối phương cướp anh hắn đi. Ngày đó ở Thẩm gia, dáng vẻ người này che chở Thẩm Tư Phi, người tinh tường ai cũng nhìn ra, hai người có quan hệ gì cũng không cần nói.
Càng làm hắn táo bạo là, trên người anh hắn lại có mùi tin tức tố Alpha rõ ràng!
Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu này, đây rõ ràng là cầm thú đó!
Hạ Tây Châu vốn buổi chiều không có việc gì cho nên cố ý về nhà ăn cơm trưa, nói quên văn kiện cũng là mượn cớ, không nghĩ tới lại gặp phải Thẩm Hoa Hạo. Nhưng chuyện này có Trang Hải tham dự, hắn để tâm, bởi vậy nghe toàn bộ quá trình.
Thẩm Tư Phi nói: "Trước khi chưa điều điều tra rõ ràng, ít nhất phải dùng tiền chặn miệng bọn họ, tuyệt đối không thể để những bức ảnh và video kia rò rỉ."
Cậu quay đầu hỏi Thẩm Hoa Hạo: "Đến bây giờ, cậu đã cho bao nhiêu tiền rồi?"
Thẩm Hoa Hạo: "Chắc là mấy trăm nghìn, một tấm thẻ ngân hàng em không nhớ có bao nhiêu."
Hắn xuất thân hào môn, có tiền là thật, Thẩm Lương Bình ngày thường không bạc đãi hắn, tích cóp một chút, có không ít. Hắn ra cửa làm thêm cũng là vì xài hết tiền, lại không thể về Thẩm gia.
Hạ Tây Châu nói với hắn: "Chuyện tiền nong cậu tự nghĩ cách, chuyện Trang Hải tôi sẽ giải quyết."
Thẩm Tư Phi suy tư một chút, "Trang Hải và Thẩm Hoa Hạo không thù không oán, tất nhiên không phải là vì phá đổ thanh danh mà làm vậy, khẳng định còn có mục đích khác. Nếu như cậu thực sự không có tiền, bọn họ đòi mấy lần cũng sẽ nhả ra."
Thẩm Hoa Hạo gật đầu nghe giảng. Lúc đầu hắn biết thì hoảng loạn cực kì, sau đó cùng đường mạt lộ, đối phương tựa hồ có hơi nương tay, không ép chặt như vậy nữa.
Nói xong, Hạ Tây Châu nhấc mắt: "Còn ở nhà tôi làm gì, cút ra ngoài."
Thẩm Hoa Hạo bị hắn mắng một câu, nhất thời trầm mặt, tức giận đứng lên, quẹo đi lại quay về, "Hạ Tây Châu anh đồ không biết xấu hổ, sao anh lừa anh tôi đến ở chung? !"
Thẩm Tư Phi: "..."
Mặt trời chói chang, tiểu thiếu gia Thẩm gia đứng ngoài hàng rào sắt, trợn mắt nhìn trong biệt thự, mắng người tất nhiên là không được, chỉ có thể nói: "Họ Hạ, nếu anh dám bắt nạt anh tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"
Trừng mãi, cũng chỉ có thể nhấc balo bên chân đi.
Thẩm Tư Phi ở bên cửa sổ xa xa nhìn bóng lưng hắn rời đi, bất đắc dĩ nói: "Anh tranh cãi với trẻ con làm gì."
Hạ Tây Châu khẽ hừ một tiếng, "Trẻ con không biết lễ phép, người lớn mà cũng không chào. Chẳng lẽ anh không thể dạy?"
Thẩm Tư Phi hơi cảm thấy cạn lời, lại nghĩ đến xưng hô đó, cảm thấy hai má mình nóng ran.
Mắt Thẩm Tư Phi lạnh lẽo: "Người duy nhất có thù oán với Trang Hải, chắc là em."
"Nếu như trong tay Trang Hải thật sự có nhược điểm của Thẩm nhị thiếu, kỳ thực em cũng hiếu kỳ. Bên ngoài truyền em và Thẩm nhị thiếu bất hòa, cậu ta và Thẩm nhị thiếu không có khúc mắc, muốn hãm hại, cũng không nên hãm hại Thẩm nhị thiếu mới phải."
Hạ Tây Châu nói: "Nếu như là cậu ta làm, nhược điểm này ràng buộc em, em không thèm để ý, cậu ta có thể liên hợp với Thẩm gia."
Hắn trầm mặt, giọng cũng lạnh, "Trang gia từ lâu là cung hết đà. Thẩm gia không đáng được nhắc tới."
Thẩm Tư Phi nhíu mày vỗ tay hắn, "Tự tin như thế cơ à chủ tịch Hạ?"
Tuy rằng ngữ khí vờ cười, lòng cậu đã yên tâm. Cho nên, có thể nói cho hắn biết toàn bộ, đã tin hắn rồi?
Hạ Tây Châu khẽ hừ một tiếng.
Là đàn ông, không thể bị nói không được.
Đêm đó, hắn đè người xuống thân, Thẩm Tư Phi bị hắn hôn đến độ không thở được, tin tức tố của hai người quấn quanh. Hạ Tây Châu cắn tai cậu hỏi: "Anh có phải là đặc biệt lợi hại không?"
Thẩm Tư Phi chỉ có thể xin tha: "Lợi hại lợi hại, anh lợi hại nhất."