Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này
Chương 101
– A lô, Ngọc Nhân. – Anh ta nói, – Con gái không ở đây.
Ninh Ngọc Nhân tức khắc như bị choáng đầu, trước mắt tối sầm, cả người loạng choạng sau đó ngã sang một bên.
Bên cạnh có một trận huyên náo, trợ lý và đạo diễn cũng chạy tới, đạo diễn lo lắng hỏi:
– Em có sao không?
– Em không sao.
Ninh Ngọc Nhân được trợ lý đỡ lên, gắng gượng trả lời,
– Chắc là dạo gần đây mệt mỏi quá, em muốn đi nghỉ một chút.
Mẹ có thật là mẹ của con không? Hay là một người khác?
– Mẹ cũng có rất nhiều lời muốn nói với con.
Ninh Ngọc Nhân khó khăn nói.
– Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Con đi cùng chú ấy đi, chờ mẹ xử lý xong việc ở bên này thì sẽ đến gặp con ngay, được không? Giờ con bảo anh Văn Vũ nghe điện thoại đi.
Ninh Ninh ấm ức đưa lại điện thoại cho Văn Vũ.
– Cô của cháu là người đã đưa cô vào con đường nghiệp diễn này, cũng là nữ diễn viên mà cô sùng bái nhất. Cho nên cô đã đặt tên con gái của cô giống tên cô của cháu.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Nể tình Văn Tiểu Ninh, cháu giúp cô một chuyện được không.
Đã rất lâu rồi mới lại được nghe thấy cái tên này, Văn Vũ hơi cụp mắt xuống:
– Cô nói đi ạ.
– Cháu đưa em ấy đến cạnh nhà ga…Không, tốt nhất là đến trạm xăng gần nhất, nơi đó khá ấm áp.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Mua chút đồ ăn cho em ấy, bảo em ấy chờ một chút, cô sẽ cho người tới đón em ấy ngay.
– Vâng ạ.- Văn Vũ đáp, – Người đến đón tên là gì ạ?
Cũng không biết Ninh Ngọc Nhân đã nói gì với anh mà cả người Văn Vũ chợt cứng đờ.
– Làm sao vậy anh? – Ninh Ninh ngước lên nhìn cậu, – Mẹ em nói gì với anh thế?
– Không có gì đâu.
Văn Vũ cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau đó cúi xuống nắm tay cô.
– Đi thôi.
Ra khỏi buồng điện thoại, hai người đi đến trạm xăng gần nhất, tuyết vẫn không ngừng rơi, Ninh Ninh vừa đi vừa ho sù sụ.
Văn Vũ thở dài:
– Em mặc ít quá.
Ninh Ninh muốn nói chuyện lại ho một tiếng. Lúc cô ra ngoài mặc rất ấm, nhưng lúc Hứa Dung đi đã lột áo và mũ của cô rồi cầm đi mất rồi.
Tiếng mở khóa kéo từ bên cạnh truyền đến, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Văn Vũ đang cởi áo khoác ngoài, chiếc áo khoác trắng dài bằng cả người ôm lấy cô từ đầu đến chân. Văn Vũ ngồi xổm nàng trước mặt, giúp cô kéo séc áo lên đến tận cổ, lại đội mũ lên cho cô, một khối lông xù xì bao lấy cả khuôn mặt cô.
– Cố gắng một chút. – Anh dịu dàng khích lệ.
Trong số những điều trên, ông ta không trúng một điều nào cả.
Ninh Ninh không muốn tin người mà mẹ nhắc đến là Trần đạo, nhưng nếu thật sự là ông ta…Vậy thì có thể giải thích lúc Văn Vũ nghe điện thoại, ánh mắt anh vì sao lại nhìn cô kỳ lạ như thế.
Phải biết rằng ở trong “Bóng Ma trong rạp hát”, khoảnh khắc Văn Tiểu Ninh chết đi, anh và mẹ gần như tận mắt chứng kiến Trần đạo hô to linh cảm tới rồi, sau đó ngồi xuống mà viết kịch bản, không đưa cô đi bệnh viện, cũng không chạy đi gọi người hỗ trợ, cơ bản là trơ mắt nhìn cô chết đi.
Mẹ cùng Văn Vũ đều bởi vì chuyện này mà có thành kiến với Trần đạo.
Chỉ là khác với Văn Vũ, mẹ cùng với Trần đạo đều lăn lộn trong giới nghệ sĩ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu như được phân trong cùng một đoàn phim, vậy thì quá trình giao lưu khó mà tránh được, nhưng nếu ngoài công việc mà quan hệ còn mật thiết như thế…Vậy thì kêu Văn Vũ làm sao chịu nổi?
Bởi vì ở mức độ nào đó, “Văn Tiểu Ninh” chẳng những là ân nhân cứu mạng mẹ, cũng là người thầy đưa mẹ tiến vào con đường trở thành một diễn viên…
Văn Vũ không trả lời cô, anh nhìn phía sau cô.
Phía sau cô có gì?
Ninh Ninh chậm rãi quay đầu lại.
Không biết khi nào, sau lưng cô có một người đàn ông thân hình cao lớn.
Dường như là vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên vai còn dính tuyết trắng, một luồng hơi lạnh từ trên người anh ta thổi tới, anh ta cười nói với Ninh Ninh:
– Lại gặp nhau rồi, cô bé thích ăn bánh bao lưu sa.
Không!
Ninh Ninh nhìn anh ta, trong lòng kêu gào, thế này còn tệ hơn cả Trần đạo nữa!
– Sao cháu một mình chạy đến đây vậy, mẹ cháu đâu?
Bùi Huyền ngồi xổm trước mặt cô, cười với cô, sau đó ánh mắt nhấc lên nhìn Văn Vũ.
– Cháu trai này tên là…
– Văn Vũ.
Văn Vũ lạnh lùng nói,
– Học sinh của cô giáo Yến Tình.
Bùi Huyền như là chưa từng nghe thấy hai cái tên này, đứng lên bắt tay với anh?
– Chào cháu.
Một bàn tay đeo găng trắng vươn ra nắm chặt lấy tay anh ta, giống như xiềng xích, không chịu buông ra.
– Chú có muốn biết cô giáo Yến hiện thế nào không? – Văn Vũ lạnh lùng nói.
– Thật xin lỗi chú không quen biết cháu, cũng không biết người tên Yến Tình mà cháu nói.
Bùi Huyền sắc mặt như thường, thậm chí còn mang vẻ vô tội,
– Cháu nhận nhầm người rồi.
Văn Vũ nhìn chằm chằm anh ta một hồi, cười nói:
– Dù chú có hóa thành tro tôi cũng không nhận nhầm đâu.
Sau đó, anh buông tay Bùi Huyền ra, cúi người bế Ninh Ninh lên, đi ra ngoài.
– Đứng lại.
Bùi Huyền hét theo.
Văn Vũ không dừng, tiếp tục bước đi.
– Là Ninh Ngọc Nhân bảo chú tới.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bước chân Văn Vũ khựng lại, cùng Ninh Ninh cùng quay đầu lại nhìn anh ta.
– Làm phiền cháu.- Bùi Huyền vươn một cánh tay ra với anh, cười nho nhã lịch sự, – Hãy giao cô bé kia…cho chú.
Hết chương 101
Ninh Ngọc Nhân tức khắc như bị choáng đầu, trước mắt tối sầm, cả người loạng choạng sau đó ngã sang một bên.
Bên cạnh có một trận huyên náo, trợ lý và đạo diễn cũng chạy tới, đạo diễn lo lắng hỏi:
– Em có sao không?
– Em không sao.
Ninh Ngọc Nhân được trợ lý đỡ lên, gắng gượng trả lời,
– Chắc là dạo gần đây mệt mỏi quá, em muốn đi nghỉ một chút.
Mẹ có thật là mẹ của con không? Hay là một người khác?
– Mẹ cũng có rất nhiều lời muốn nói với con.
Ninh Ngọc Nhân khó khăn nói.
– Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Con đi cùng chú ấy đi, chờ mẹ xử lý xong việc ở bên này thì sẽ đến gặp con ngay, được không? Giờ con bảo anh Văn Vũ nghe điện thoại đi.
Ninh Ninh ấm ức đưa lại điện thoại cho Văn Vũ.
– Cô của cháu là người đã đưa cô vào con đường nghiệp diễn này, cũng là nữ diễn viên mà cô sùng bái nhất. Cho nên cô đã đặt tên con gái của cô giống tên cô của cháu.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Nể tình Văn Tiểu Ninh, cháu giúp cô một chuyện được không.
Đã rất lâu rồi mới lại được nghe thấy cái tên này, Văn Vũ hơi cụp mắt xuống:
– Cô nói đi ạ.
– Cháu đưa em ấy đến cạnh nhà ga…Không, tốt nhất là đến trạm xăng gần nhất, nơi đó khá ấm áp.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Mua chút đồ ăn cho em ấy, bảo em ấy chờ một chút, cô sẽ cho người tới đón em ấy ngay.
– Vâng ạ.- Văn Vũ đáp, – Người đến đón tên là gì ạ?
Cũng không biết Ninh Ngọc Nhân đã nói gì với anh mà cả người Văn Vũ chợt cứng đờ.
– Làm sao vậy anh? – Ninh Ninh ngước lên nhìn cậu, – Mẹ em nói gì với anh thế?
– Không có gì đâu.
Văn Vũ cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau đó cúi xuống nắm tay cô.
– Đi thôi.
Ra khỏi buồng điện thoại, hai người đi đến trạm xăng gần nhất, tuyết vẫn không ngừng rơi, Ninh Ninh vừa đi vừa ho sù sụ.
Văn Vũ thở dài:
– Em mặc ít quá.
Ninh Ninh muốn nói chuyện lại ho một tiếng. Lúc cô ra ngoài mặc rất ấm, nhưng lúc Hứa Dung đi đã lột áo và mũ của cô rồi cầm đi mất rồi.
Tiếng mở khóa kéo từ bên cạnh truyền đến, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Văn Vũ đang cởi áo khoác ngoài, chiếc áo khoác trắng dài bằng cả người ôm lấy cô từ đầu đến chân. Văn Vũ ngồi xổm nàng trước mặt, giúp cô kéo séc áo lên đến tận cổ, lại đội mũ lên cho cô, một khối lông xù xì bao lấy cả khuôn mặt cô.
– Cố gắng một chút. – Anh dịu dàng khích lệ.
Trong số những điều trên, ông ta không trúng một điều nào cả.
Ninh Ninh không muốn tin người mà mẹ nhắc đến là Trần đạo, nhưng nếu thật sự là ông ta…Vậy thì có thể giải thích lúc Văn Vũ nghe điện thoại, ánh mắt anh vì sao lại nhìn cô kỳ lạ như thế.
Phải biết rằng ở trong “Bóng Ma trong rạp hát”, khoảnh khắc Văn Tiểu Ninh chết đi, anh và mẹ gần như tận mắt chứng kiến Trần đạo hô to linh cảm tới rồi, sau đó ngồi xuống mà viết kịch bản, không đưa cô đi bệnh viện, cũng không chạy đi gọi người hỗ trợ, cơ bản là trơ mắt nhìn cô chết đi.
Mẹ cùng Văn Vũ đều bởi vì chuyện này mà có thành kiến với Trần đạo.
Chỉ là khác với Văn Vũ, mẹ cùng với Trần đạo đều lăn lộn trong giới nghệ sĩ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu như được phân trong cùng một đoàn phim, vậy thì quá trình giao lưu khó mà tránh được, nhưng nếu ngoài công việc mà quan hệ còn mật thiết như thế…Vậy thì kêu Văn Vũ làm sao chịu nổi?
Bởi vì ở mức độ nào đó, “Văn Tiểu Ninh” chẳng những là ân nhân cứu mạng mẹ, cũng là người thầy đưa mẹ tiến vào con đường trở thành một diễn viên…
Văn Vũ không trả lời cô, anh nhìn phía sau cô.
Phía sau cô có gì?
Ninh Ninh chậm rãi quay đầu lại.
Không biết khi nào, sau lưng cô có một người đàn ông thân hình cao lớn.
Dường như là vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên vai còn dính tuyết trắng, một luồng hơi lạnh từ trên người anh ta thổi tới, anh ta cười nói với Ninh Ninh:
– Lại gặp nhau rồi, cô bé thích ăn bánh bao lưu sa.
Không!
Ninh Ninh nhìn anh ta, trong lòng kêu gào, thế này còn tệ hơn cả Trần đạo nữa!
– Sao cháu một mình chạy đến đây vậy, mẹ cháu đâu?
Bùi Huyền ngồi xổm trước mặt cô, cười với cô, sau đó ánh mắt nhấc lên nhìn Văn Vũ.
– Cháu trai này tên là…
– Văn Vũ.
Văn Vũ lạnh lùng nói,
– Học sinh của cô giáo Yến Tình.
Bùi Huyền như là chưa từng nghe thấy hai cái tên này, đứng lên bắt tay với anh?
– Chào cháu.
Một bàn tay đeo găng trắng vươn ra nắm chặt lấy tay anh ta, giống như xiềng xích, không chịu buông ra.
– Chú có muốn biết cô giáo Yến hiện thế nào không? – Văn Vũ lạnh lùng nói.
– Thật xin lỗi chú không quen biết cháu, cũng không biết người tên Yến Tình mà cháu nói.
Bùi Huyền sắc mặt như thường, thậm chí còn mang vẻ vô tội,
– Cháu nhận nhầm người rồi.
Văn Vũ nhìn chằm chằm anh ta một hồi, cười nói:
– Dù chú có hóa thành tro tôi cũng không nhận nhầm đâu.
Sau đó, anh buông tay Bùi Huyền ra, cúi người bế Ninh Ninh lên, đi ra ngoài.
– Đứng lại.
Bùi Huyền hét theo.
Văn Vũ không dừng, tiếp tục bước đi.
– Là Ninh Ngọc Nhân bảo chú tới.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bước chân Văn Vũ khựng lại, cùng Ninh Ninh cùng quay đầu lại nhìn anh ta.
– Làm phiền cháu.- Bùi Huyền vươn một cánh tay ra với anh, cười nho nhã lịch sự, – Hãy giao cô bé kia…cho chú.
Hết chương 101