Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 297: Không ăn được thì đạp đổ

Bạc Dạ khàn giọng: “Ba có thể chịu đựng mọi thứ Đường Thi muốn làm sau khi hồi phục trí nhớ, chỉ cần hai mẹ con con..." Anh tạm dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng như sương khói: “Đừng đuổi ba đi."



Đường Duy dừng lại, khóe mắt đỏ hơn. Cậu bé còn nhỏ, dễ mềm lòng, nhưng lại không muốn tha thứ cho cha mình.



"Thái độ của mẹ đối với ông chính là thái độ của tôi." Đường Duy đi sang một bên: “Ông muốn tôi không căm thù ông thì hãy để mẹ tôi tha thứ ông trước đã."



Tha thứ? Ánh mắt Bạc Dạ trào phúng. Chờ đến ngày Đường Thi tiêu tan thì chắc sẽ lại bỏ anh mà đi.