Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!

Chương 76: 76


"Cọn ngồi đây chơi một chút, ta xong việc sẽ dẫn con đi ăn."
Lạc Thiên Kỳ ngoan ngoãn gật đầu "Vâng!"
Cố Thừa Phong hài lòng nhìn y một cái rồi quay trở lại bàn tiếp tục công việc dang dở của mình.

Lạc Thiên Kỳ chán nản không có việc gì làm đi xung quanh hết chỗ này đến chỗ khác trong căn phòng, thấy có gì mới lạ liền không nhịn được mà sờ mó xem xét, không có nơi nào trong căn phòng này mà y không chạm qua một lần.
Cứ tưởng công việc sẽ kết thúc nhanh nhưng ai ngờ phải mất hơn một tiếng hắn mới hoàn thành xong được, lúc ngước mắt lên đã thấy y nằm trên ghế ngủ từ bao giờ.
Nhìn qua đồng hồ đã điểm qua giờ cơm trưa trong lòng hắn có chút tự trách, không thể để con trai chịu đói, Cố Thừa Phong liền đi đến, khụy người xuống nhẹ nhàng lay người y dậy.
"Bảo bối, dậy nào, ta dẫn con đi ăn."
Lạc Thiên Kỳ trong cơn mê ngủ chớp chớp mắt mình, lúc nhìn qua hắn thì chính là một mảnh mơ màng hiện hữu trên đôi mắt lục bảo, Cố Thừa Phong nhìn mà như bị cuốn sâu vào nó.
"Baba xong rồi ạ?"
Lạc Thiên Kỳ chống tay ngồi dậy sau đó đưa tay dụi dụi mắt mình, hành động như mèo nhỏ chạm nhẹ vào tim hắn khiến hắn không khỏi thổn thức, cảm xúc trong lòng phút chốc có gì đó hơi loạn.
"Người sao thế?"
Thấy hắn không nói gì Lạc Thiên Kỳ liền vươn người đến, đem mặt mình kề sát với mặt hắn tưởng chừng chỉ cần vài cm là mũi hai người chạm nhau, cũng bởi vì khoảng cách gần gũi này khiến hắn cảm nhận rõ ràng được mùi hương trên từ người y tỏa ra, một mùi bạc hà thanh mát khiến người ra thoải mái cực kỳ.

Cố Thừa Phong đột nhiên bừng tỉnh, cố gắng đè nén cảm xúc rối loạn trong lòng hắn mỉm cười như thể sự biến đổi trong lòng chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng thổi qua rồi biến mất.
"Chúng ta đi ăn thôi."
Nghe đến ăn hai mắt Lạc Thiên Kỳ sáng rực, thời khắc y mong đợi cuối cùng cũng đã đến, thế là đánh tan đi cơn buồn ngủ còn quanh quẩn sót lại trong đầu, y đứng bật dậy vui vẻ vác ba lô lên vai sau đó chạy ào ra cửa.
"Đi nhanh nào baba!"
Nhìn sự phấn khởi vì sắp được ăn của con trai bảo bối, hắn cũng chỉ biết bất lực mà thở dài.

Ham ăn như vậy mà người vẫn không béo lên được miếng thịt nào, đúng thật là kỳ lạ mà.
Trong nhà hàng sang trọng, Lạc Thiên Kỳ ngồi trên ghế vui vẻ đung đưa hai cái chân của mình, một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, vẻ mặt hớn hở trông đợi món ăn được đem lên.
Cố Thừa Phong ngồi đối diện chống cằm nhìn con trai bảo bối, ánh mắt đầy sự cưng chiều đối với y, haizzz ai biểu con trai hắn đáng yêu như vậy chứ, thật muốn đem y nhốt luôn ở nhà, để không cho ai nhìn thấy hết.