Trái Tim Thiếu Nữ
Chương 57
Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đến khu nhà trọ ghép(1) mà họ đã từng đến lúc đi tìm Toàn Diễm lần trước. Vẫn là mụ chủ nhà trang điểm lòe loẹt, gầy nhom lần trước, chị ta nghe thấy lần này lại đến tìm Điêu Đức Tài thì tỏ vẻ không kiên nhẫn rồi chỉ vào một gian phòng: “Ở kia.”
Mạnh Tư Duy không thấy có ánh đèn trong phòng hắt ra, Bùi Thầm đi gõ cửa nhưng cũng không có ai đáp lại.
Mạnh Tư Duy hỏi: “Hình như anh ta không có trong phòng, chị biết Điêu Đức Tài đi đâu rồi không?”
Mụ chủ nhà khinh khỉnh liếc Mạnh Tư Duy một cái: “Làm sao mà tôi biết anh ta đi đâu được, tôi cũng có phải con giun trong bụng anh ta đâu.”
“Thôi được rồi, cảm ơn chị.” Mạnh Tư Duy chỉ đành gật đầu.
Điêu Đức Tài không có nhà nên hai người đi ra khỏi khu nhà trọ ghép.
Đến tìm người nhưng lại tay trắng ra về, Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đan bàn tay vào nhau, cô chu miệng.
Bùi Thầm: “Mình đợi thêm một lúc đi.”
Mạnh Tư Duy phát hiện dường như Bùi Thầm luôn biết cô đang nghĩ gì, cô vui vẻ gật đầu: “Được.”
Lần này hai người không đứng chờ không ở cổng nữa mà đi dạo loanh quanh đó.
Tuy các làng đô thị trông có vẻ cũ nát, nhưng do dân cư đông đúc nên cứ tối đến là vô cùng sôi động náo nhiệt.
Trong số các địa điểm giải trí trông hơi rẻ tiền nơi đó, chỉ có một quán Karaoke nhìn vẻ bề ngoài cực kỳ tráng lệ, nguy nga với tên gọi “Nhã Hào”.
“Nhã Hào” không nằm trong địa phận làng đô thị mà là nằm sát rìa và thuộc khu lân cận phố cổ, vị trí này khiến người ta có một cảm giác nơi này thoát ly khỏi sự “quê mùa” và “kém phát triển” của làng đô thị, dù cho đối tượng khách hàng mà quán hướng đến vẫn là những người trẻ ở làng đô thị, nhưng giá cả đắt đỏ và cách bài trí sang trọng khiến những người trẻ được thoả mãn cảm giác nâng tầm bản thân.
KTV mở ở tầng hai và tầng ba, những tốp khách hàng ra vào liên tục ở cầu thang lối vào tầng một, thậm chí còn láng máng nghe thấy tiếng nhạc ở tầng trên, lúc Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đi qua thì thấy có người đang vẫy tay tạm biệt khách ra về.
Lúc Mạnh Tư Duy thấy người đàn ông đang chuẩn bị xoay người lên tầng sau khi chào khách xong thì hơi khựng lại.
Cô nhớ mình đã từng nhìn thấy người đàn ông này.
Trước đây, khi ở cục cảnh sát, do Điêu Đức Tài không cấu thành tội cưỡng hiếp nên chỉ có thể thả anh ta vô tội, người đàn ông này chính là quản đốc của Điêu Đức Tài, sau khi nhận được thông báo thì anh ta chạy đến Cục cảnh sát tát cho Điêu Đức Tài một bạt tai, thậm chí còn khom lưng cúi đầu nhận lỗi với cảnh sát.
Người đàn ông đang định lên tầng, đột nhiên bị gọi giật lại từ phía sau: “Xin chào.”
Mạnh Tư Duy gọi người quản đốc của Điêu Đức Tài, sau đó mỉm cười với anh ta và tự giới thiệu bản thân.
Người đàn ông trông thấy Mạnh Tư Duy thì mất một lúc mới phản ứng được, cuối cùng anh ta nhớ ra hai người đã từng gặp nhau ở Cục cảnh sát.
“Cảnh sát Mạnh.” Người đàn ông gật đầu với Mạnh Tư Duy, sau đó hướng mắt về phía người đàn ông bên cạnh cô, “Vị này là…”
Mạnh Tư Duy: “Bạn trai tôi.”
“Thì ra là bạn trai của cảnh sát Mạnh, xin chào xin chào.” Người đàn ông chủ động giơ tay ra bắt tay với Bùi Thầm, “Tôi họ Trần, tên Trần Kiến Nghiệp, gọi tôi lão Trần là được.”
Trần Kiến Nghiệp quan sát đánh giá Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm: “Hai vị đến đây chơi hay là…”
Mạnh Tư Duy nhớ lại bộ dạng đưa tiễn khách ra về của Trần Kiến Quốc lúc nãy, cô ngẩng đầu nhìn biển hiệu của KTV sau đó tò mò hỏi: “Quán này là anh mở sao?”
“Haizz, kinh doanh nhỏ với bạn ý mà.” Trần Kiến Nghiệp chỉ chỉ cầu thang phía sau: “Đi, mời cảnh sát Mạnh lên lầu làm một ly, tôi sẽ giảm giá 30%.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Mạnh Tư Duy lắc đầu từ chối, cô nói rõ mục đích mình gọi Trần Kiến Nghiệp lại: “Tôi muốn hỏi anh một chút, anh biết Điêu Đức Tài bây giờ đang ở đâu không?”
Nghe thấy Mạnh Tư Duy hỏi về Điêu Đức Tài, nụ cười trên mặt Trần Kiến Nghiệp hơi khựng lại, nhưng anh ta ngay lập tức khôi phục lại biểu cảm: “Cảnh sát Mạnh tìm Điêu Đức Tài làm gì vậy?”
“Mặc dù nói tôi là quản đốc của anh ta nhưng anh ta cũng không làm việc cho tôi được bao lâu cả, lúc nhận được điện thoại thông báo của mọi người lần trước, vừa về một cái là tôi đá anh ta luôn, nên cũng lâu lắm rồi tôi chưa nhìn thấy anh ta.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy Trần Kiến Nghiệp nói về một cái là đuổi Điêu Đức Tài đi, ấn tượng của cô về anh ta cũng không tệ.
“Có chút chuyện muốn hỏi anh ta.” Mạnh Tư Duy nói, “nhưng mà anh không biết thì thôi vậy, chúng tôi xin đi trước.”
“Vậy tạm biệt cảnh sát Mạnh nhé.” Trần Kiến Nghiệp chào tạm biệt cô, sau đó ánh của mắt anh ta rơi trên người Bùi Thầm, cười nói: “Và cả bạn trai của cảnh sát Mạnh nữa.”
Bùi Thầm đưa mắt nhìn Trần Kiến Nghiệp.
Tạm biệt Trần Kiến Nghiệp xong, Mạnh Tư Duy vẫn chưa thu hoạch được thông tin gì.
Cô phát hiện Bùi Thầm đi bên cạnh mình đang phân tâm, dường như anh đang suy nghĩ gì đó.
Thấy vậy, Mạnh Tư Duy lắc lắc cánh tay Bùi Thầm: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Bùi Thầm hồi thần, anh nhìn thời gian rồi nói: “Quay lại đấy một lần nữa đi.”
Mạnh Tư Duy gật đầu ngay lập tức: “Vâng.”
Hai người quay lại khu nhà cho thuê, Bùi Thầm đoán không sai, lần này cửa sổ phòng Điêu Đức Tài đang sáng đèn.
Mạnh Tư Duy cười vui vẻ.
Sau đó Điêu Đức Tài mở cửa với vẻ không tình nguyện do bị người ta gõ cửa lúc nửa đêm, anh ta hét lên: “Ai vậy!”
Nhưng khí thế của anh ta ngay lập tức xẹp xuống khi nhìn rõ đôi nam nữ đang đứng ngoài cửa.
Điêu Đức Tài định đóng cửa theo bản năng, nhưng Bùi Thầm đã đưa tay ra chặn lại.
“Mấy, mấy người lại đến đây làm cái gì?” Hiển nhiên Điêu Đức Tài đã bị đánh đến sợ, tiếng nói chuyện còn đang run run.
Mạnh Tư Duy chen vào căn phòng bừa bộn của Điêu Đức Tài: “Hỏi anh chút chuyện thôi.”
Mạnh Tư Duy không hề nhắc đến chuyện họ đã đào ra thi thể ở công trường phía nam thành phố với Điêu Đức Tài. Đến nay chuyện này vẫn chưa được công bố để tránh gây hoang mang dư luận và đánh rắn động cỏ, đồng thời tổ chuyên án cũng đã từ chối yêu cầu đi theo để đưa tin của một số đơn vị truyền thông.
Cô hỏi bóng hỏi gió sau đó quan sát tỉ mỉ biểu cảm trên mặt Điêu Đức Tài, nhưng đáng tiếc ngoại trừ sự sợ hãi khi đối diện với cô ra thì không có gì khác thường cả.
Bùi Thầm đợi Mạnh Tư Duy hỏi xong thì đưa tay chỉ chỉ chiếc bàn dính đầy dầu mỡ theo năm tháng trong phòng Điêu Đức Tài rồi nói: “Anh ra gặm cái góc bàn kia rồi chúng tôi bỏ qua cho anh.”
Có vẻ Điêu Đức Tài không hiểu yêu cầu này của Bùi Thầm cho lắm.
Mạnh Tư Duy cũng không hiểu tại sao Bùi Thầm đột nhiên lại đưa ra yêu cầu này, cô nhìn anh với ánh mắt mờ mịt, sau đó quay đầu quát Điêu Đức Tài: “Bảo anh làm thì làm đi.”
Điêu Đức Tài bị dọa đến phát run, chỉ đành chậm chạp lết qua đó ngồi xuống rồi há miệng gặm góc bàn theo lời người đàn ông nói.
Anh ta gặm xong thì sợ sệt quay đầu nhìn Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm.
Sau đó Bùi Thầm thở dài một hơi rồi nói với Mạnh Tư Duy: “Đi thôi.”
...
Tìm được Điêu Đức Tài để hỏi chuyện xong, hai người đi ra khỏi làng đô thị, cảm giác khó chịu trong lòng Mạnh Tư Duy đã không còn nữa mà thay vào đó là sự thất vọng.
Có lẽ Điêu Đức Tài thật sự không dính dáng gì đến vụ án này.
Là do cô vẫn luôn cứng nhắc rập khuôn muốn kéo Điêu Đức Tài vào.
Mạnh Tư Duy lại đưa mắt nhìn Bùi Thầm đang đi bên cạnh. Cô nhớ lại chuyện lúc nãy, hơi chau mày hỏi Bùi Thầm với vẻ khó hiểu: “Công tố viên Bùi.”
“Anh kêu Điêu Đức Tài gặm góc bàn làm gì thế?”
Bùi Thầm ngẩng đầu, đôi đồng tử sâu hút của anh nhìn chăm chú về phía màn đêm vô tận.
Dường như anh nhớ lại điều gì đó, nói: “Em có nhớ tình trạng xương đỉnh và xương chẩm thuộc phần hộp sọ của nạn nhân bị gãy vụn, cùng với đó là rất nhiều răng bị mất trong báo cáo khám nghiệm tử thi không?”
Mạnh Tư Duy nghe Bùi Thầm nhắc đến chuyện này, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Em nhớ.”
Trong quá trình báo cáo khám nghiệm tử thi, đây là lần đầu tiên phát hiện nạn nhân bị thiếu răng. Giám định pháp y cho thấy vết thương chí mạng của nạn nhân là do bị đánh mạnh vào xương chẩm và xương đỉnh ở phần đầu, nhưng theo lẽ thường mà nói, kể cả phần đầu bị tác động mạnh thì khả năng răng bị rụng ra là rất thấp.
Mà tuổi tác của nạn nhân mới ngoài hai mươi, nên cũng không thể xuất hiện tình trạng tuổi xuân phơi phới mà đã già đến rụng cả răng được.
Nên bước đầu phán đoán cho rằng có khả năng nạn nhân đã bị nhổ răng trong quá trình đánh đập trước khi chết.
Trường hợp như thế này rất ít khi xảy ra, vì nhổ răng của một người trưởng thành không phải chuyện dễ, hơn nữa so với việc nhổ răng thì trực tiếp đánh đập nạn nhân sẽ khiến lũ tội phạm càng cảm thấy thỏa mãn và sảng khoái hơn, nên rất ít tội phạm sẽ nhổ răng nạn nhân trong quá trình đánh đập, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn không xảy ra. Chỉ có điều, chuyện này thường sẽ chỉ xảy ra trong trường hợp tên tội phạm muốn khống chế nạn nhân trong một thời gian dài, vì răng là bộ phận cứng nhất và có tính tấn công nhất trên cơ thể con người, sau khi nhổ răng thì nạn nhân sẽ mất đi khả năng tấn công, chống trả lại hung thủ.
Bùi Thầm nói với Mạnh Tư Duy về những điều mà anh được nghe trước đây.
Để thoả mãn cơn khoái cảm ngược đãi nạn nhân, hung thủ khi gây án sẽ thường bắt nạn nhân cắn vào góc nhọn của bàn hoặc những vật cứng, sau đó nện mạnh vào vùng đầu của nạn nhân từ phía sau.
Trong tình huống như vậy, phần răng của nạn nhân sẽ bị gãy trực tiếp.
Mạnh Tư Duy nghe mà toàn thân nổi cả da gà. Cô lại nhìn vào đôi mắt ẩn giấu tâm tư sâu thẳm của Bùi Thầm một lần nữa, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao lúc nãy anh lại kêu Điêu Đức Tài gặm góc bàn.
Nếu Điêu Đức Tài từng thấy hoặc từng dùng thủ đoạn gây án này, thì khi người khác kêu anh ta gặm góc bàn, anh ta chắc chắn sẽ có sự chống cự dù cho có cố gắng ẩn giấu sự hoảng loạn và sợ hãi đến thế nào đi chăng nữa.
Nhưng biểu cảm của Điêu Đức Tài chỉ là sự nghi hoặc và khó hiểu chứ không hề cảm thấy hành động này sẽ gây hại đến mình, vậy nên anh ta chỉ đành ra gặm góc bàn theo lời Bùi Thầm nói.
“Công tố viên Bùi.” Mạnh Tư Duy ôm chầm lấy Bùi Thầm vì lạnh, sau đó ngẩng đầu hỏi anh: “Chuyện từ lúc nào vậy, trước đây anh thuộc đội phòng chống tham nhũng mà, anh thấy chuyện này ở đâu cơ?”
Bùi Thầm ôm lại Mạnh Tư Duy: “Chuyện từ nhiều năm trước rồi.”
Trước đây anh đã xử lý một vụ án lạm dụng chức quyền, sau đó tra ra chuyện này trong hồ sơ vụ án, tên tham quan kia có dính líu đến vụ bao che cho tên tội phạm nhiều năm trước, nhưng do chức quyền có hạn nên bao che không thành, tên tội phạm kia đã bị đưa ra pháp luật, xử tử hình.
Mặc dù nghe thấy tên tội phạm năm đó đã bị xử tử hình theo quy định của pháp luật nhưng Mạnh Tư Duy vẫn không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu nhìn lên ấn đường của Bùi Thầm, anh cũng đang cau mày giống như cô.
Loại thủ đoạn gây án này rất hiếm gặp, nếu phần răng của thi thể nữ giới đó cũng bị rụng ra theo cách tương tự, như vậy liệu có thể nói rằng giữa chúng có mối liên hệ gì không?
.......................
Mạnh Tư Duy và Cao Dũng tiếp tục đến hỏi thăm mấy người chủ tiệm vẫn buôn bán ở khu ổ chuột đó, do bị hỏi về chuyện và người từ tận 7 năm trước nên mọi người ai nấy đều không còn nhớ nữa.
Duy chỉ có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nghe nói từng mở một tiệm cắt tóc trong khu ổ chuột nói được chút manh mối.
- -------------------
Mạnh Tư Duy không thấy có ánh đèn trong phòng hắt ra, Bùi Thầm đi gõ cửa nhưng cũng không có ai đáp lại.
Mạnh Tư Duy hỏi: “Hình như anh ta không có trong phòng, chị biết Điêu Đức Tài đi đâu rồi không?”
Mụ chủ nhà khinh khỉnh liếc Mạnh Tư Duy một cái: “Làm sao mà tôi biết anh ta đi đâu được, tôi cũng có phải con giun trong bụng anh ta đâu.”
“Thôi được rồi, cảm ơn chị.” Mạnh Tư Duy chỉ đành gật đầu.
Điêu Đức Tài không có nhà nên hai người đi ra khỏi khu nhà trọ ghép.
Đến tìm người nhưng lại tay trắng ra về, Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đan bàn tay vào nhau, cô chu miệng.
Bùi Thầm: “Mình đợi thêm một lúc đi.”
Mạnh Tư Duy phát hiện dường như Bùi Thầm luôn biết cô đang nghĩ gì, cô vui vẻ gật đầu: “Được.”
Lần này hai người không đứng chờ không ở cổng nữa mà đi dạo loanh quanh đó.
Tuy các làng đô thị trông có vẻ cũ nát, nhưng do dân cư đông đúc nên cứ tối đến là vô cùng sôi động náo nhiệt.
Trong số các địa điểm giải trí trông hơi rẻ tiền nơi đó, chỉ có một quán Karaoke nhìn vẻ bề ngoài cực kỳ tráng lệ, nguy nga với tên gọi “Nhã Hào”.
“Nhã Hào” không nằm trong địa phận làng đô thị mà là nằm sát rìa và thuộc khu lân cận phố cổ, vị trí này khiến người ta có một cảm giác nơi này thoát ly khỏi sự “quê mùa” và “kém phát triển” của làng đô thị, dù cho đối tượng khách hàng mà quán hướng đến vẫn là những người trẻ ở làng đô thị, nhưng giá cả đắt đỏ và cách bài trí sang trọng khiến những người trẻ được thoả mãn cảm giác nâng tầm bản thân.
KTV mở ở tầng hai và tầng ba, những tốp khách hàng ra vào liên tục ở cầu thang lối vào tầng một, thậm chí còn láng máng nghe thấy tiếng nhạc ở tầng trên, lúc Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đi qua thì thấy có người đang vẫy tay tạm biệt khách ra về.
Lúc Mạnh Tư Duy thấy người đàn ông đang chuẩn bị xoay người lên tầng sau khi chào khách xong thì hơi khựng lại.
Cô nhớ mình đã từng nhìn thấy người đàn ông này.
Trước đây, khi ở cục cảnh sát, do Điêu Đức Tài không cấu thành tội cưỡng hiếp nên chỉ có thể thả anh ta vô tội, người đàn ông này chính là quản đốc của Điêu Đức Tài, sau khi nhận được thông báo thì anh ta chạy đến Cục cảnh sát tát cho Điêu Đức Tài một bạt tai, thậm chí còn khom lưng cúi đầu nhận lỗi với cảnh sát.
Người đàn ông đang định lên tầng, đột nhiên bị gọi giật lại từ phía sau: “Xin chào.”
Mạnh Tư Duy gọi người quản đốc của Điêu Đức Tài, sau đó mỉm cười với anh ta và tự giới thiệu bản thân.
Người đàn ông trông thấy Mạnh Tư Duy thì mất một lúc mới phản ứng được, cuối cùng anh ta nhớ ra hai người đã từng gặp nhau ở Cục cảnh sát.
“Cảnh sát Mạnh.” Người đàn ông gật đầu với Mạnh Tư Duy, sau đó hướng mắt về phía người đàn ông bên cạnh cô, “Vị này là…”
Mạnh Tư Duy: “Bạn trai tôi.”
“Thì ra là bạn trai của cảnh sát Mạnh, xin chào xin chào.” Người đàn ông chủ động giơ tay ra bắt tay với Bùi Thầm, “Tôi họ Trần, tên Trần Kiến Nghiệp, gọi tôi lão Trần là được.”
Trần Kiến Nghiệp quan sát đánh giá Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm: “Hai vị đến đây chơi hay là…”
Mạnh Tư Duy nhớ lại bộ dạng đưa tiễn khách ra về của Trần Kiến Quốc lúc nãy, cô ngẩng đầu nhìn biển hiệu của KTV sau đó tò mò hỏi: “Quán này là anh mở sao?”
“Haizz, kinh doanh nhỏ với bạn ý mà.” Trần Kiến Nghiệp chỉ chỉ cầu thang phía sau: “Đi, mời cảnh sát Mạnh lên lầu làm một ly, tôi sẽ giảm giá 30%.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Mạnh Tư Duy lắc đầu từ chối, cô nói rõ mục đích mình gọi Trần Kiến Nghiệp lại: “Tôi muốn hỏi anh một chút, anh biết Điêu Đức Tài bây giờ đang ở đâu không?”
Nghe thấy Mạnh Tư Duy hỏi về Điêu Đức Tài, nụ cười trên mặt Trần Kiến Nghiệp hơi khựng lại, nhưng anh ta ngay lập tức khôi phục lại biểu cảm: “Cảnh sát Mạnh tìm Điêu Đức Tài làm gì vậy?”
“Mặc dù nói tôi là quản đốc của anh ta nhưng anh ta cũng không làm việc cho tôi được bao lâu cả, lúc nhận được điện thoại thông báo của mọi người lần trước, vừa về một cái là tôi đá anh ta luôn, nên cũng lâu lắm rồi tôi chưa nhìn thấy anh ta.”
Mạnh Tư Duy nghe thấy Trần Kiến Nghiệp nói về một cái là đuổi Điêu Đức Tài đi, ấn tượng của cô về anh ta cũng không tệ.
“Có chút chuyện muốn hỏi anh ta.” Mạnh Tư Duy nói, “nhưng mà anh không biết thì thôi vậy, chúng tôi xin đi trước.”
“Vậy tạm biệt cảnh sát Mạnh nhé.” Trần Kiến Nghiệp chào tạm biệt cô, sau đó ánh của mắt anh ta rơi trên người Bùi Thầm, cười nói: “Và cả bạn trai của cảnh sát Mạnh nữa.”
Bùi Thầm đưa mắt nhìn Trần Kiến Nghiệp.
Tạm biệt Trần Kiến Nghiệp xong, Mạnh Tư Duy vẫn chưa thu hoạch được thông tin gì.
Cô phát hiện Bùi Thầm đi bên cạnh mình đang phân tâm, dường như anh đang suy nghĩ gì đó.
Thấy vậy, Mạnh Tư Duy lắc lắc cánh tay Bùi Thầm: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Bùi Thầm hồi thần, anh nhìn thời gian rồi nói: “Quay lại đấy một lần nữa đi.”
Mạnh Tư Duy gật đầu ngay lập tức: “Vâng.”
Hai người quay lại khu nhà cho thuê, Bùi Thầm đoán không sai, lần này cửa sổ phòng Điêu Đức Tài đang sáng đèn.
Mạnh Tư Duy cười vui vẻ.
Sau đó Điêu Đức Tài mở cửa với vẻ không tình nguyện do bị người ta gõ cửa lúc nửa đêm, anh ta hét lên: “Ai vậy!”
Nhưng khí thế của anh ta ngay lập tức xẹp xuống khi nhìn rõ đôi nam nữ đang đứng ngoài cửa.
Điêu Đức Tài định đóng cửa theo bản năng, nhưng Bùi Thầm đã đưa tay ra chặn lại.
“Mấy, mấy người lại đến đây làm cái gì?” Hiển nhiên Điêu Đức Tài đã bị đánh đến sợ, tiếng nói chuyện còn đang run run.
Mạnh Tư Duy chen vào căn phòng bừa bộn của Điêu Đức Tài: “Hỏi anh chút chuyện thôi.”
Mạnh Tư Duy không hề nhắc đến chuyện họ đã đào ra thi thể ở công trường phía nam thành phố với Điêu Đức Tài. Đến nay chuyện này vẫn chưa được công bố để tránh gây hoang mang dư luận và đánh rắn động cỏ, đồng thời tổ chuyên án cũng đã từ chối yêu cầu đi theo để đưa tin của một số đơn vị truyền thông.
Cô hỏi bóng hỏi gió sau đó quan sát tỉ mỉ biểu cảm trên mặt Điêu Đức Tài, nhưng đáng tiếc ngoại trừ sự sợ hãi khi đối diện với cô ra thì không có gì khác thường cả.
Bùi Thầm đợi Mạnh Tư Duy hỏi xong thì đưa tay chỉ chỉ chiếc bàn dính đầy dầu mỡ theo năm tháng trong phòng Điêu Đức Tài rồi nói: “Anh ra gặm cái góc bàn kia rồi chúng tôi bỏ qua cho anh.”
Có vẻ Điêu Đức Tài không hiểu yêu cầu này của Bùi Thầm cho lắm.
Mạnh Tư Duy cũng không hiểu tại sao Bùi Thầm đột nhiên lại đưa ra yêu cầu này, cô nhìn anh với ánh mắt mờ mịt, sau đó quay đầu quát Điêu Đức Tài: “Bảo anh làm thì làm đi.”
Điêu Đức Tài bị dọa đến phát run, chỉ đành chậm chạp lết qua đó ngồi xuống rồi há miệng gặm góc bàn theo lời người đàn ông nói.
Anh ta gặm xong thì sợ sệt quay đầu nhìn Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm.
Sau đó Bùi Thầm thở dài một hơi rồi nói với Mạnh Tư Duy: “Đi thôi.”
...
Tìm được Điêu Đức Tài để hỏi chuyện xong, hai người đi ra khỏi làng đô thị, cảm giác khó chịu trong lòng Mạnh Tư Duy đã không còn nữa mà thay vào đó là sự thất vọng.
Có lẽ Điêu Đức Tài thật sự không dính dáng gì đến vụ án này.
Là do cô vẫn luôn cứng nhắc rập khuôn muốn kéo Điêu Đức Tài vào.
Mạnh Tư Duy lại đưa mắt nhìn Bùi Thầm đang đi bên cạnh. Cô nhớ lại chuyện lúc nãy, hơi chau mày hỏi Bùi Thầm với vẻ khó hiểu: “Công tố viên Bùi.”
“Anh kêu Điêu Đức Tài gặm góc bàn làm gì thế?”
Bùi Thầm ngẩng đầu, đôi đồng tử sâu hút của anh nhìn chăm chú về phía màn đêm vô tận.
Dường như anh nhớ lại điều gì đó, nói: “Em có nhớ tình trạng xương đỉnh và xương chẩm thuộc phần hộp sọ của nạn nhân bị gãy vụn, cùng với đó là rất nhiều răng bị mất trong báo cáo khám nghiệm tử thi không?”
Mạnh Tư Duy nghe Bùi Thầm nhắc đến chuyện này, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Em nhớ.”
Trong quá trình báo cáo khám nghiệm tử thi, đây là lần đầu tiên phát hiện nạn nhân bị thiếu răng. Giám định pháp y cho thấy vết thương chí mạng của nạn nhân là do bị đánh mạnh vào xương chẩm và xương đỉnh ở phần đầu, nhưng theo lẽ thường mà nói, kể cả phần đầu bị tác động mạnh thì khả năng răng bị rụng ra là rất thấp.
Mà tuổi tác của nạn nhân mới ngoài hai mươi, nên cũng không thể xuất hiện tình trạng tuổi xuân phơi phới mà đã già đến rụng cả răng được.
Nên bước đầu phán đoán cho rằng có khả năng nạn nhân đã bị nhổ răng trong quá trình đánh đập trước khi chết.
Trường hợp như thế này rất ít khi xảy ra, vì nhổ răng của một người trưởng thành không phải chuyện dễ, hơn nữa so với việc nhổ răng thì trực tiếp đánh đập nạn nhân sẽ khiến lũ tội phạm càng cảm thấy thỏa mãn và sảng khoái hơn, nên rất ít tội phạm sẽ nhổ răng nạn nhân trong quá trình đánh đập, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn không xảy ra. Chỉ có điều, chuyện này thường sẽ chỉ xảy ra trong trường hợp tên tội phạm muốn khống chế nạn nhân trong một thời gian dài, vì răng là bộ phận cứng nhất và có tính tấn công nhất trên cơ thể con người, sau khi nhổ răng thì nạn nhân sẽ mất đi khả năng tấn công, chống trả lại hung thủ.
Bùi Thầm nói với Mạnh Tư Duy về những điều mà anh được nghe trước đây.
Để thoả mãn cơn khoái cảm ngược đãi nạn nhân, hung thủ khi gây án sẽ thường bắt nạn nhân cắn vào góc nhọn của bàn hoặc những vật cứng, sau đó nện mạnh vào vùng đầu của nạn nhân từ phía sau.
Trong tình huống như vậy, phần răng của nạn nhân sẽ bị gãy trực tiếp.
Mạnh Tư Duy nghe mà toàn thân nổi cả da gà. Cô lại nhìn vào đôi mắt ẩn giấu tâm tư sâu thẳm của Bùi Thầm một lần nữa, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao lúc nãy anh lại kêu Điêu Đức Tài gặm góc bàn.
Nếu Điêu Đức Tài từng thấy hoặc từng dùng thủ đoạn gây án này, thì khi người khác kêu anh ta gặm góc bàn, anh ta chắc chắn sẽ có sự chống cự dù cho có cố gắng ẩn giấu sự hoảng loạn và sợ hãi đến thế nào đi chăng nữa.
Nhưng biểu cảm của Điêu Đức Tài chỉ là sự nghi hoặc và khó hiểu chứ không hề cảm thấy hành động này sẽ gây hại đến mình, vậy nên anh ta chỉ đành ra gặm góc bàn theo lời Bùi Thầm nói.
“Công tố viên Bùi.” Mạnh Tư Duy ôm chầm lấy Bùi Thầm vì lạnh, sau đó ngẩng đầu hỏi anh: “Chuyện từ lúc nào vậy, trước đây anh thuộc đội phòng chống tham nhũng mà, anh thấy chuyện này ở đâu cơ?”
Bùi Thầm ôm lại Mạnh Tư Duy: “Chuyện từ nhiều năm trước rồi.”
Trước đây anh đã xử lý một vụ án lạm dụng chức quyền, sau đó tra ra chuyện này trong hồ sơ vụ án, tên tham quan kia có dính líu đến vụ bao che cho tên tội phạm nhiều năm trước, nhưng do chức quyền có hạn nên bao che không thành, tên tội phạm kia đã bị đưa ra pháp luật, xử tử hình.
Mặc dù nghe thấy tên tội phạm năm đó đã bị xử tử hình theo quy định của pháp luật nhưng Mạnh Tư Duy vẫn không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu nhìn lên ấn đường của Bùi Thầm, anh cũng đang cau mày giống như cô.
Loại thủ đoạn gây án này rất hiếm gặp, nếu phần răng của thi thể nữ giới đó cũng bị rụng ra theo cách tương tự, như vậy liệu có thể nói rằng giữa chúng có mối liên hệ gì không?
.......................
Mạnh Tư Duy và Cao Dũng tiếp tục đến hỏi thăm mấy người chủ tiệm vẫn buôn bán ở khu ổ chuột đó, do bị hỏi về chuyện và người từ tận 7 năm trước nên mọi người ai nấy đều không còn nhớ nữa.
Duy chỉ có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nghe nói từng mở một tiệm cắt tóc trong khu ổ chuột nói được chút manh mối.
- -------------------