Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 21: 🐳🐳

Từ thành phố Minh về huyện Minh Khê không tính là xa, kiếp trước có phương tiện di chuyển tốt chỉ mất khoảng một giờ, nhưng mà thời đại này rất thiếu xe buýt.

Hạ Miên ôm Tiểu Phong lung lay ngồi trên xe khách màu đỏ, trên đường quốc lộ đi đi dừng dừng năm sáu tiếng, thiếu chút nữa hỏng cả người.

Tới nhà ga huyện Minh Khê, Hạ Miên chờ không nổi ôm Tiểu Phong lao xuống, vận nội công hít ra thở vào hai lần mới cảm thấy bản thân sống lại.

Tiểu Phong cũng héo rũ, gia hỏa này say xe, nửa đường ăn mỗi quả táo cũng nôn ra hết.

Cô trực tiếp bỏ hai tệ mướn xe về Hạ gia.

Hạ gia ở cạnh trung học Minh Khê, vị trí không tồi, là thời điểm ông Hạ còn sống cùng cha Hạ chọn.

Bên trong có sáu gian chính và một đại viện, sau vì ông Hạ qua đời, cha cô sinh bệnh mà bị chú hai vô lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hiện giờ chỉ còn thừa hai gian.

Hai gian này cũng là sau khi mẹ Hạ mất, chú hai nhìn chằm chằm.

Cửa viện là cửa gỗ bình thường, khóa là cái chốt đơn giản, nhưng mà bức tường không cao hơi lõm xuống, có dấu vết leo lên rõ ràng, người đột nhập ngoài chú hai tự coi đây là đồ của mình ra thì không ai khác.

Sau khi Hạ Miên mở cửa, phát hiện sân vườn cực kỳ sạch sẽ, không phải loại sạch sẽ bình thường, mà giống như bị thổ phỉ càn quét, không chừa một thứ gì.

Từ trí nhớ nguyên chủ trước khi đi đáng nhẽ ra ở góc tường phải thừa một ít than củi, gạch bếp cũ, chai lọ không. Tuy chỉ là chút đồ vụn vặt ngày thường không dùng đến, nhưng nó cũng đủ làm sân vười tràn ngập hơi thở có người sinh sống.

Mà hiện tại, sân vườn bóng loáng đến độ một cái cây cũng không có, người lấy đồ chỉ hận không thể dỡ hết gạch lát mang về dùng.

Hạ Miên tức cười, nhưng lúc này cô cũng không còn nhiều sức lực, may mắn ổ khóa ở cửa phòng và cửa sổ không nhúc nhích, cái này đối phương hiển nhiên không dám động.

Rốt cuộc mượn gió bẻ măng chiếm tiện nghi là một chuyện, cạy khóa vào nhà đã có thể quy thành tội trộm cướp, nếu hắn dám, dù có là người một nhà, người Hạ gia cũng sẽ không buông tha.

Cô mở cửa thông gió, lấy chậu nước lau qua vách trần hình vuông chống bụi, cùng giường gỗ và chiếu, Hạ Miên đặt đứa nhỏ lên giường, "Ngủ một lát đi. Có đói không?"

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Phong có chút trắng, khô héo nói, "Không đói."

Hạ Miên vẫn đến sạp bán quà vặt mua nước ấm, pha hai chén sữa bột, mỗi người một chén, sau đó cả hai liền đi ngủ.

Thời điểm nửa mơ nửa tỉnh, Hạ Miên bỗng cảm thấy mép giường có động tĩnh, trong lòng cả kinh, tưởng là trộm đến, rốt cuộc trước khi đi ngủ rõ ràng đã đóng cửa cẩn thận.

Cô hơi trợn mắt, chỉ thấy bóng dáng một tên béo lùn ngồi xổm ở mép giường dòm ngó hành lý của mình.

Hạ Miên liếc một cái liền nhận ra, là con trai chú hai Hạ Bảo.

Cô cười lạnh một tiếng, vì để đứa trẻ không sợ hãi, Hạ Miên lặng lẽ đẩy đẩy Tiểu Phong, cậu mới ngủ, đẩy nhẹ một cái là tỉnh, trước khi thằng bé kịp lên tiếng cô vội vàng làm động tác im lặng, đứa nhỏ cũng tự giác che miệng theo.

Lúc này Hạ Miên mới cầm tấm ga giường lớn phủ lên mặt Hạ Bảo, sau đó cầm cái chổi bên cạnh phang thật mạnh, miệng hô to: "Bắt trộm! Bắt trộm! Trời ơi ban ngày ban mặt dám vào nhà tôi ăn trộm!"

Người tới hiển nhiên bị một màn này làm cho ngâyngốc, sau khi ăn vài cái đập, cảm giác đau đớn lan tràn mới bắt đầu giãy giụa kêu thảm, "Là tôi, là tôi, tôi là Hạ Bảo đây, Hạ Miên, cô điên rồi hả?!"

Không nghe Vương Bát niệm kinh, một chân Hạ Miên gạt ngã tên mập, cô ném chổi cùn đi, cầm một cái chổi lông gà thuận tay hơn tiếp tục đánh.

Khu này có rất nhiều họ hàng Hạ gia, nghe thấy giọng Hạ Miên liền nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy cửa gỗ bị khép trong, động tĩnh cũng không nhỏ.

Một người đàn ông mang theo nôn nóng hô vào, "Miên Miên, Miên Miên ở bên trong đó hả?!"

"Là cháu!" Hạ Miên một bên đánh một bên hô to, "Là bác cả sao? Bác mau giúp cháu bắt trộm, cháu không dám buông tay!"

"Nhanh lên nhanh lên, Tiểu Hà Tiểu Xuyên, mấy đứa nhanh vào xem!" Bác Hạ vội vàng an bài.

Hai thiếu niên trẻ tuổi lập tức xông vào, một người mở cửa, một người vọt đến hỗ trợ.

Hạ Xuyên vào cửa đầu tiên là sửng sốt, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang giữ chặt tấm ga trùm một người, bộ dáng tên trộm này cũng không nhỏ, còn đang giãy giụa rất lợi hại.

Hạ Xuyên cũng không rảnh kinh ngạc biến hóa của Hạ Miên, vội vàng tiến lên.

Đầu năm nay mọi người chưa thịnh hành việc báo cảnh, gặp phải ăn trộm ăn cắp chỉ nói một chữ thôi, đánh!

Hạ Xuyên là thiếu niên trạc hai mươi, xuống tay cũng không nhẹ, làm Hạ Bảo kêu rên liên tiếp, "Là tôi, là tôi! Hạ Miên, cô điếc hả?!"

Hạ Xuyên nghe ra giọng của Hạ Bảo động tác liền hơi dừng, quay qua nhìn Hạ Miên phảng phất như không nghe thấy, vẫn là bộ dáng đối xử với ăn trộm, tức khắc cười thầm, cũng không hạ thủ lưu tình.

Chủ yếu là tên này quá đáng giận, tuổi còn nhỏ đã học cái thói trộm đồ chiếm tiện nghi của ba mẹ, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.

Thế mà thím Hạ (vợ chú hai) lại không nói lý, bạn bè thân thích không còn cách nào, đành phải cắn răng chịu đựng.

Đương nhiên bất lợi nghiêm trọng nhất chính là nhà Hạ Miên không có trụ cột.

Hạ Xuyên không ngờ mới tới thành phố ít lâu, cô em họ này đã ngộ ra không ít.

Hạ Miên nhìn nhìn xung quanh, cầm dây thừng ở góc tường ra, cách tấm vải buộc chặt miệng Hạ Bảo, Hạ Bảo còn đang há mồm thảm thiết, cái dây vừa vặn quấn ngang miệng hắn, còn chặn đầu lưỡi lại, ngoài mấy tiếng ô ô a a thì không thể nói thêm gì.

Hạ Xuyên nhìn Hạ Bảo hô hấp kịch liệt, sợ người ngạt chết, ngón tay vội vàng hơi kém tấm vải lên, tạo một ít không gian hô hấp. Hạ Miên cùng anh liếc nhau, trong ánh mắt hai người đều là sự giảo hoạt không nói.

Lúc sau một đống người phần phật kéo vào, thấy Hạ Miên trói trộm lập tức đi lên hỗ trợ, người trẻ tuổi xông đến tay đấm chân đá, mà tên trộm đang ngồi dưới đất chỉ có thể truyền ra mấy tiếng kêu thảm.