Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
Chương 23: 🐳🐳
Hoàng Hiểu Quyên cắn răng nhìn bốn phía, trong phòng khách ngoài TV cùng máy may thì những đồ dùng khác vẫn còn nguyên, Hoàng Hiểu Quyên bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội vọt vào phòng ngủ của mình.
Thấy mấy món đồ quý mà cô ta lén giấu không bị mất mới nhẹ nhàng thở ra, đảo mắt lại phát hiện giường của bọn họ nhăn loạn, hiển nhiên là có người ngủ qua, dây thừng và dao vẫn ở đó, trên ga còn có vết máu rõ ràng, nhưng nổi bật nhất là mấy bức ảnh ở trung tâm.
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Hiểu Quyên chính là những tên lưu manh đó xông vào nhà hại Hạ Miên, lập tức không chờ nổi vơ lấy ảnh chụp.
Sau khi thấy rõ nội dung, cả kinh buông tay, nhịn không được cúi người nôn khan.
Xấp ảnh rơi xuống đất, phía bắc giường còn đặt một tờ giấy, nét chữ kiêu ngạo giống đơn chuộc: 【 Bọn họ cực kỳ thích giường của hai người, cảm thấy đây là địa điểm hẹn hò rất tốt, dễ trốn lại không bị nghi ngờ, các người mau chuẩn bị tâm lý đi. 】
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: 【 Ảnh này tôi chụp lén, tốt nhất đừng để người khác biết, bằng không bọn họ gϊếŧ cô diệt khẩu đấy. 】
Hoàng Hiểu Quyên lại lần nữa hỏng mất, nhìn nhìn cái giường đã bị hai người đàn ông nằm qua, chỉ hận không thể ném toàn bộ chúng nó đi.
Nhưng mà cô ta thực xót, đừng nói là giường, ngay cả ga nệm cũng luyến tiếc.
Chờ Hoàng Hiểu Quyên bỏ hết chăn mền vào máy giặt, nấu nồi nước nóng tính chà sạch ô uế, bỗng nhiên nhận ra mình quên mất Hiên Hiên.
Người làm mẹ đều biết, một khi con mình không tạo ra tiếng động nào, chắc chắn đã xảy ra chuyện không ổn.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, thời điểm Hoàng Hiểu Quyên chạy ra nhìn thấy món đồ trong tay Hiên Hiên, vẫn nhịn không được thét chói tai: "Hiên Hiên! Con đang làm gì, mau bỏ xuống!"
Hiên Hiên chấn kinh, ngón tay hơi dùng lực, con sâu trắng ngà ban nãy còn mấp máy đã nổ tung, nháy mắt Hoàng Hiểu Quyên sợ hãi tột độ, "Hiên Hiên!!!"
Hiên Hiên bị dọa, lui về phía sau đặt mông ngồi xuống đất, Hoàng Hiểu Quyên sợ sệt nhìn miếng thịt có giòi bò:......
Một lát sau, trong nhà vang lên tiếng thét hoảng sợ của cô ta......
Sau khi Hoàng Hiểu Quyên ném cái túi đó đi, cả người vẫn còn run rẩy, thần kinh không tự giác mà căng thẳng, không biết còn thứ gì đang chờ cô ta.
Rõ ràng là ở trong nhà mình, mà sống như chim sợ cành cong.
Cho nên lúc chuông điện thoại reo vang, cô ta sợ tới mức nhảy dựng, hôm nay Trương Khải Minh ngồi xe lửa về, hiện giờ chắc chắn chưa thể gọi về đây.
Cô ta không muốn nhận, sợ là đám lưu manh ghê tởm kia gọi đến, nhưng nếu không tiếp nhỡ đâu đối phương tìm đến cửa thì sao.
Cuối cùng trong tiếng chuông bám riết không tha, cầm lên nói chuyện:
"Anh tới rồi, em mau mang sổ tiết kiệm ra đi!" Là giọng nói của Hoàng Hiểu Quân.
Đầu tiên Hoàng Hiểu Quyên nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền nhíu mày, nhớ ra lúc trước đồng ý cho anh trai năm ngàn chơi cổ phiếu.
"Anh, nhà em còn chút việc, hai ngày nữa chúng ta bàn được không?" Trong lòng cô ta có chút hối hận.
Năm ngàn trong sổ không còn, bây giờ lại cho vay tưng đó, đây không phải là con số nhỏ, nếu mà không bù vào, Trương Khải Minh chắc chắn sẽ đè ra đánh chết.
"Anh tới rồi," Hoàng Hiểu Quân đến đây không gọi trước chính là đề phòng điểm này.
"Hôm qua em nói con bé đó chưa báo cảnh sát, chỉ là hù dọa thôi cơ mà? Vậy mau cầm sổ tiết kiệm ra đây đi."
Hoàng Hiểu Quyên có chút do dự, Hoàng Hiểu Quân bỏ thêm một câu, "5 giờ chiều nay Trương Khải Minh sẽ về đúng không? Lúc đó để anh đi gặp em rể cũng được."
"Đừng!" Hoàng Hiểu Quyên vội la lên.
Trương Khải Minh cực kỳ chán ghét người nhà họ Hoàng, chỉ cần chưa được hắn đồng ý mà xuất hiện, Trương Khải Minh có thể đánh Hoàng Hiểu Quyên một tháng, một tháng đó ngoài bị đánh ra, cô ta còn phải sống giống không bằng chó.
"Đúng vậy, dù sao cũng không phải tiền của em, đau lòng cái gì." Hoàng Hiểu Quân ồn ào.
Sao không phải tiền của cô ta? Hoàng Hiểu Quyên đã sớm coi đó là đồ của mình, nhưng cô ta cũng biết anh trai vô lại, cuối cùng thở chỉ có thể dài cường điệu nói, "Trước cuối tháng nhất định phải trả!"
"Yên tâm đi," Hoàng Hiểu Quân tin tưởng tràn đầy, "Hôm nay cổ phiếu lại ngã giá, là thời điểm phải mua nhanh, cuối tháng không chỉ trả em một vạn, còn cho thêm hai ngàn lãi!"
Hoàng Hiểu Quyên nghĩ đến đơn chuộc gần một ngàn tư, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Hoàng Hiểu Quyên đưa Hiên Hiên đến hội ngộ với Hoàng Hiểu Quân, cả ba cùng tới ngân hàng phụ cận, cô ta theo thói quen xếp hàng ở vị trí lần trước.
Lại không thấy được ánh mắt của nhân viên hơi ngừng, một người này liếc một người kia.
Cửa báo mất giấy tờ tương đối trống, một người đàn ông trung niên tạm rời đi.
Rất nhanh đã đến phiên Hoàng Hiểu Quyên, cô ta đưa sổ tiết kiệm qua, "Lấy 6000."
Lần này đã biết mức rút tối đa của ngân hàng là bao nhiêu.
Tiểu Ngô xoát sổ tiết kiệm một chút, quả nhiên là sổ bị báo mất bữa nọ, cô ấy cho người phía sau một cái ánh mắt, trên mặt lại bất động thanh sắc dò hỏi, "Tên của chủ sổ tiết kiệm này là ai?"
Cứ cầm sổ tiết kiệm và biết mật mã là có thể rút, Hoàng Hiểu Quyên nào biết mẹ của Hạ Miên tên là gì.
Hoàng Hiểu Quân thấy động tác tiểu Ngô chậm rì rì, vội la lên, "Hỏi cái này làm gì? Chúng tôi đến đây để rút tiền."
Tiểu Ngô cười nói, "Vị tiên sinh này, sổ tiết kiệm có giới hạn mức rút, lãi hơn 300, chúng tôi cần xác nhận là điều đương nhiên."
Vừa nghe có tiền, hai người tức khắc đáng tiếc, Hoàng Hiểu Quân nói, "Cứ mặc kệ đi, trực tiếp rút tiền cho chúng tôi."
Tiểu Ngô nói, "Vậy thì không có 300 tiền lãi."
Hoàng Hiểu Quyên hơi đau lòng, Trương Khải Minh nhất định biết tên, nhưng mà cô ta trộm đến rút tiền, không dám đi hỏi.
Hoàng Hiểu Quân càng mặc kệ, "Rồi, nhanh lên đi!"
"Được." Tiểu Ngô cười nói, "Mức rút 6000 khá lớn, chỗ này của chúng tôi không đủ, phiền hai vị chờ một lát."
Hoàng Hiểu Quân nhịn không được oán giận, "Sao lại lắm chuyện quá vậy?!"
Các bước tiến hành đúng là rất nhiều, bọn họ bị dò hỏi tin tức liên quan đến sổ tiết kiệm, thậm chí cả khoản điểm linh tinh gì đó, nhưng mà hai người một câu cũng không đáp được.
Chính là vào lúc mất kiên nhẫn, cảnh sát đẩy cửa đi vào.
-
--
Trương Khải Minh mới về đến nơi, không chỉ không vào nhà được, còn nghe thấy người ta kể Hoàng Hiểu Quyên vì trộm tài sản của người ta, mức tiền quá lớn mà bị bắt, lúc ấy cô ta còn dẫn con theo, cho nên kêu hắn mau chóng đến đồn công an bảo lãnh Hiên Hiên.
Bởi vì khi đó Trương Khải Minh vẫn còn trên đường, không thể liên lạc về nhà, hắn đành phải gọi tới đồn công an xem tình hình đứa nhỏ trước.
Vì thế toàn bộ viện Hoa Cương đều biết Hoàng Hiểu Quyên trộm sổ tiết kiệm của Hạ Miên nên ngồi tù.
Trương Khải Minh đen mặt tìm Cao Vĩnh Phong.
Bên Cao Vĩnh Phong hỏi thăm tình hình xong mới đáp, "Lão đệ, lần này anh không giúp cậu được đâu, đây không phải chuyện đánh mắng trẻ con bình thường, vợ cậu bị bắt ở ngân hàng, trộm của người ta gần ba vạn, ngay cả cảnh sát Tiểu Đinh cũng không thể nhúng tay."
Trương Khải Minh nhíu mày, "Sổ tiết kiệm đó là em vợ em đưa, sao có thể là trộm?"
Cao Vĩnh Phong đáp, "Người ta đã sớm báo mất rồi, hơn nữa lúc ấy còn thiếu một khoản, kết quả vợ cậu lại cầm sổ tiết kiệm bị báo mất đó đi rút lần nữa, nói được mật mã, nhưng không biết tên chủ hộ, ngay cả điểm sổ cũng không biết, ngân hàng đương nhiên báo cảnh."
"Ngân hàng gọi tới, cảnh sát nhất định sẽ điều tra, bởi vì lúc ấy nháo rất lớn, đơn vị của cậu cũng đã biết, cho dù là sở trưởng Cao cũng khó xử.
Cao Vĩnh Phong nhắc nhở một câu, "Chuyện này chỉ có em vợ cậu tự nhận mình đưa, người ta mới có thể thả ra."
Nói tới đây, Cao Vĩnh Phong nhịn không được nói, "Em vợ cậu đúng là biết lăn lộn, mới có mấy ngày mà đưa được người vào đồn hai lần......"
Mặt Trương Khải Minh trầm như nước, đành phải đến đồn công an đón Hiên Hiên, thuận tiện lấy mấy vật phẩm cá nhân của Hoàng Hiểu Quyên, chủ yếu là chìa khóa nhà mới.
Bởi vì Cao Vĩnh Phong đã "chào hỏi", người đi ra là vị cảnh sát Tiểu Đinh, thái độ của anh ta còn coi như tốt, cũng nói ra chút tiến triển của vụ việc, "Cảnh sát đã liên hệ với người báo mất sổ tiết kiệm."
"Đối phương đúng là có đến ngân hàng, lúc đó phát hiện mất 6000, lo lắng nhưng lại không biết làm sao, ngân hàng thấy cô ấy đáng thương đã đồng ý nếu như đối phương còn quay lại rút tiền sẽ báo cảnh sát."
"Cho nên hiện giờ vợ cậu mới bị bắt."
Trương Khải Minh nói, "Chuyện này không có khả năng, là tự em vợ tôi đưa làm phí tìm tìm trường, sao có thể mất đến 6000."
Cảnh sát nhân dân đâp, "Cậu không biết sao? Hoàng Hiểu Quyên rút cho anh trai Hoàng Hiểu Quân."