Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài
Chương 24: 🐳🐳
Editor: VanChiTien
Beta: Kỷ Kỷ
Trương Khải Minh vội đến nỗi chân không chạm đất.
Tiệm cầm đồ ở rất xa, hắn mất một buổi sáng để chuộc lại TV với máy may về nhà, sau đó còn phải đưa Hiên Hiên sang ngoại (Hoàng gia) ở tạm.
Hoàng Hiểu Quân chột dạ trốn ra ngoài, Trương Khải Minh cũng không quản, bộ dạng hai mắt đỏ bừng như muốn gϊếŧ người, thả Hiên Hiên xuống nói, "Nếu Hoàng Hiểu Quyên không được thả, tôi sẽ ly hôn với cô ta."
"Đứa trẻ này tôi cũng không cần, còn nữa, công việc của Hoàng Hiểu Hà cũng không giữ được đâu!"
Nhà họ Hoàng không dám nói thêm, tiền lương Hoàng Hiểu Hà mang về chính là nguồn thu nhập ổn định của một nhà bọn họ, tuyệt đối không thể mất.
Bà Hoàng lập tức đón Hiên Hiên, tỏ vẻ sẽ chiếu cố thằng bé này thật tốt.
Đến nỗi có tốt được hay không, Trương Khải Minh một chút cũng không quan tâm.
Xử lý Hoàng gia xong, lại về nhà đánh điện thoại ôn hòa báo với Hạ Miên, "Ngày mai em đi xe mất bao lâu? Để anh đến nhà ga đón."
Bên kia điện thoại là bác cả, bác lạnh lùng nói, "Ý của cậu là để hai đứa nhỏ tự mình ngồi xe về thành phố? Trương Khải Minh, cậu là người đầu tiên trong đời này tôi nhìn lầm!"
Trương Khải Minh biết Hạ Miên nhất định đã nói gì đó, căm tức không tả nổi.
Nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục cẩn thận, "Nhìn xem, là em vội quá rồi, ngày mai em sẽ đến đón hai đứa nhỏ. Bác đừng nóng giận......"
Mới sáng sớm Trương Khải Minh đã lái xe tới huyện Minh Khê, tính đón Hạ Miên cùng Tiểu Phong xong là đi ngay, mấy ngày qua hắn thật sự nhịn đủ rồi, không muốn đến chỗ chủ nhiệm thấp hèn xin nghỉ nữa.
Hạ Miên đương nhiên không thể để hắn toại nguyện, chuẩn bị đẩy quả bóng sát khí này cho chú hai.
Nhưng mà thời điểm đối mặt, bộ dạng của Trương Khải Minh vẫn khiến Hạ Miên ghê tởm.
Lúc ấy cô mang Tiểu Phong đến nhà bác cả xem Cường Cường dạy cậu đánh nguyên bảo.
Trương Khải Minh vừa vào cửa liền phảng phất như mình là người cha yêu thương con, ngữ khí kích động, "Tiểu Phong!"
Sau đó từ ái dang hai tay muốn ôm Tiểu Phong vào lònh, "Tiểu Phong à, con nhớ ba không?"
Khuôn mặt cậu nhóc sợ tới mức trắng bệch, ném giấy nguyên bảo chạy nhanh về chỗ Hạ Miên, "Dì nhỏ."
Hạ Miên ôm chặt cậu, vợ chồng bác cả cũng chắn trước mặt Trương Khải Minh, chất vấn vết thương trên người thằng bé là thế nào, Trương Khải Minh còn rất thành khẩn xin lỗi, thậm chí còn rớt vài giọt nước mắt.
Tư thái khóc lóc thảm thiết kia, làm vợ chồng bác cả hoàn toàn không có cách nào nói thêm.
Có thân phận cha của Tiểu Phong, chính là tấm chắn kiêu ngạo lớn nhất của hắn.
Hạ Miên cực kỳ cảm tạ vì mình đã chuẩn bị chú hai.
Người mặt dày vô sỉ thì phải dùng loại mặt dày vô sỉ đối phó.
Thím hai khóc trời than đất lên sàn, "Ai nha, Tiểu Phong đáng thương của thím, cha con đúng là không bằng đám đồ vật vô tri mà! Ai ngờ năm đó Xuân Xuân nhà ta lại gả cho một tên súc sinh như vậy chứ......"
Chú hai cũng lau lau mắt, chỉ vào Trương Khải Minh nói, "Lúc trước tôi đã biết cậu không phải người tốt lành gì mà, không thể tin được còn dám ngược đãi Tiểu Phong! Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ đưa Tiểu Phong đi!"
Trương Khải Minh nhìn thấy chú hai, sắc mặt vô cùng khó coi, "Chú......"
"Đừng gọi tôi là chú, tôi không có loại cháu rể súc sinh này." Ông ta nói, "Nếu cậu không thành tâm nuôi đứa nhỏ, vậy thì để tôi nuôi Tiểu Phong!"
"Nhưng tôi mới là cha Tiểu Phong!" Trương Khải Minh hiển nhiên cũng biết chú hai khó chơi, nói thẳng, "Nó phải theo tôi!"
"Có cái rắm!" Chú hai trừng mắt, "Cậu ngược đãi đứa nhỏ, tôi hoàn toàn có thể kiện ra toàn đấy! Nếu không muốn bị kiện tụng, giao quyền giám hộ Tiểu Phong ra đây!"
Trương Khải Minh biết chú hai là tên mù luật, lời ông ta nói đều là bậy bạ, nhưng như thế thì đã sao?
Chú hai này không giống những người khác, có thể nói là tú tài gặp binh, không bao giờ nói lý, một là đánh, hai là ăn mệt.
Gặp loại thích chiếm tiện nghi này, phải chơi cả hai!
Trương Khải Minh không đồng ý, chú hai trực tiếp hạ thủ, mấy ngày nay thím Hạ cũng bị Hạ Miên làm cho nghẹn, nghĩ đến tổn thất trong nhà gần đây, tức giận dâng lên, xông tới vừa đánh vừa cào Trương Khải Minh.
Anh em Hạ Hải can ngăn.
"Được rồi!" Trương Khải Minh tức muốn hộc máu quát, "Còn không phải là đòi tiền sao? Các người dám đánh nữa một đồng tôi cũng không đưa!"
Hắn hiển nhiên biết điểm yếu của chú hai là gì.
Vợ chồng chú hai không hẹn mà cùng dừng tay.
Cuối cùng Trương Khải Minh mặt mũi bầm dập, từ hai mươi tăng lên một trăm mới khiến hai người kia im miệng.
Trong lòng Hạ Miên thở dài, muốn nói nhà chú hai có khuyết điểm gì, đó chính là ếch ngồi đáy giếng, có một trăm tệ đã bị dỗ xong.
Nhưng rốt cuộc vì ông ta dây dưa, Trương Khải Minh không thể về ngay hôm nay, chỉ có ôn tồn xin nghỉ với giám đốc xưởng, cũng bị phê bình một hồi.
Hạ Miên nhìn gương mặt Trương Khải Minh nhịn nhục đến dữ tợn, tâm tình có chút thoải mái.
Từ khi Tiểu Phong thấy hắn ta đến, khuôn mặt nhỏ ban nãy còn sống động hiện tại đã rút đi tươi cười, cũng trở nên ít nói, chỉ gắt gao dính chặt Hạ Miên, một tấc cũng không rời.
Trên xe khách, Hạ Miên ôm Tiểu Phong, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nhỏ của cậu, "Bảo bảo, còn nhớ bí mật của chúng ta không?" Cô nhỏ giọng nhắc nhở, "Thành phố Yến."
Tiểu Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn, Hạ Miên cười nói, "Hôm qua con chơi đánh trận với Cường Cường đúng không? Muốn lên đỉnh núi phải dũng cảm đối mặt với quân địch, đánh bại quân địch mới có thể lên đỉnh núi, đúng chứ?"
"Chúng ta cũng giống thế, muốn tới thành phố Yến phải đánh bại tra cha, cho nên chúng ta phải dũng cảm đối mặt."
Tiểu Phong nhìn Trương Khải Minh ở lối đi nhỏ hẹp, kiên định gật gật đầu.
Hạ Miên sờ sờ ngốc mao của cậu, "Tiểu Phong dũng cảm nhất, nhưng mà yên tâm, dì nhỏ nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Phong thật tốt, không để Tiểu Phong rơi vào tay kẻ địch."
Tiểu Phong nhấp môi cười cười, cả người thả lỏng rúc vào lòng Hạ Miên, đầu nhỏ cọ cọ cổ cô, "Tiểu Phong cũng dũng cảm."
Hạ Miên ôm chặt lấy cậu, đương nhiên rồi, kiếp trước dù luôn sinh hoạt trong bóng tối, nhưng đến chết thiếu niên này cũng không quên tìm kiếm ánh sáng.
Thời điểm về viện Hoa Cương đã là chạng vạng, dọc đường đi Trương Khải Minh cầm hành lý không nói gì, Hạ Miên còn tưởng là muốn nghỉ ngơi, ai ngờ hắn bỗng nhiên duỗi tay tới kéo Tiểu Phong, nếu không phải Hạ Miên phản ứng nhanh lẹ, chỉ sợ thằng bé đã bị đoạt mất.
Hạ Miên nghiêng người vỗ về Tiểu Phong, tức giận nói, "Anh muốn làm gì?"
Trương Khải Minh thấy thế, quang minh chính đại giữ nách Tiểu Phong túm qua, "Em ôm một đường rồi mau nghỉ ngơi chút đi, để anh giữ thằng bé cho."
Mồm nói như vậy nhưng thái độ lại cường ngạnh không buông tay.
Hạ Miên thấy Tiểu Phong nhăn mày, cả giận, "Anh làm đau thằng bé!"
Trên tay Trương Khải Minh càng thêm dùng sức, bộ dáng cười ha hả, "Em buông ra không phải là được sao, yên tâm, anh là ba nó, có thể để nó ngã chắc?"
Ánh mắt Hạ Miên lạnh lùng, người này đang muốn bảo vệ hình tượng của mình đây mà, lần này Hoàng Hiểu Quyên không thể tẩy trắng, hắn đang cần một hình tượng tốt để đột phá tình hình, mà Tiểu Phong bị ngược đãi chính là công cụ tốt nhất!
Tiểu Phong hơi cắn môi, Hạ Miên làm bộ buông tha, sau đó nhanh chóng dùng sức đập vào cánh tay Trương Khải Minh một cái.
Cả cánh tay Trương Khải Minh tê rần, tức khắc mất cảm giác.
Hạ Miên lanh lẹ đón được Tiểu Phong, trào phúng, "Tôi thấy anh ôm không quen đâu, vẫn nên để tôi làm đi."
Tiểu Phong ôm chặt lấy cổ Hạ Miên, ngữ khí kinh hoàng, "Dì!"
Hạ Miên đau lòng sắp hỏng rồi, tay vuốt ve cậu trấn an, "Đừng sợ đừng sợ, có dì nhỏ ở đây nha."
Ánh mắt Trương Khải Minh âm trầm nhìn cô, Hạ Miên cũng không sợ hãi đón nhận.
Trương Khải Minh bỗng nhiên cười ha ha, "Miên Miên à, em đừng quên, Tiểu Phong là con anh, sau này cũng sẽ phải theo anh."
"Cho nên anh đang uy hiếp tôi sao?" Ngữ khí Hạ Miên lạnh lùng, "Người ta nói qua cầu rút ván, anh sông còn không có đòi rút ván cái gì?"
Trương Khải Minh nhìn Tiểu Phong, rõ ràng đang nói, hắn đã tìm được nhược điểm của cô.
Hạ Miên tức cười, cứ như hắn không có nhược điểm ấy nhỉ.
Lần này về đây không lột da mặt của thằng chó này ra bà đây không phải họ Hạ!
Thời điểm hai người đang giằng co, bỗng nhiên có một giọng nói ngọt nị truyền đến: "Anh rể?! Anh đi đâu vậy, em tìm cả ngày nay mà không gặp được anh!"
Hạ Miên quay đầu, nhìn thấy Hoàng Hiểu Hà sốt ruột chạy tới, "Anh rể, anh mau giúp em!"
Trương Khải Minh nhíu mày, "Chị em lại làm sao?"
Hoàng Hiểu Hà nhìn thấy mặt Trương Khải Minh đầy vết xanh tím hơi sửng sốt, "Anh bị ai đánh vậy?"
Trương Khải Minh theo bản năng sờ sờ, ngữ khí nhàn nhạt, "Em nói có chuyện gì?"
"Anh rể, bệnh viện muốn đuổi việc em, nhất định là vì chuyện bác sĩ Ninh lần trước, anh xin giúp em được không, lúc ấy em cũng chỉ có lòng tốt mà thôi."
"Bệnh viện muốn đuổi em?!"
Trương Khải Minh cảm thấy mình quá kém cỏi, công tác mấy hôm mà như phảng phất như bỏ lỡ một thế kỷ, Hoàng Hiểu Quyên bị bắt thì thôi đi, lúc trước tin tưởng Hoàng Hiểu Hà có thể leo được cành cao, bây giờ lại vì đắc tội bác sĩ Ninh mà phải nghỉ việc?!
Ngày đó hắn nhìn thấy bộ dáng nịnh nọt của đám cảnh sát, còn coi Hoàng Hiểu Hà là con át chủ bài cuối cùng!
Trương Khải Minh không duy trì được bình tĩnh, trong giọng nói mang theo tức giận, "Rốt cuộc là sao?"
"Thì hôm đó có người hãm hại bác sĩ Ninh, em muốn giúp anh ấy, nhưng mà vì sốt ruột lên nói sai." Hoàng Hiểu Hà tránh nặng tìm nhẹ.
"Anh rể anh giúp em được không? Nhờ cái đứa lưu manh nhà anh đi."
"Chính là Hạ Miên, em nghe người ta nói cô ta là ân nhân cứu ngoại cháu của bác sĩ Ninh, cô ta nói nhất định sẽ được."
"Anh rể, lần này anh phải dỗ cô ta thật tốt, đợi nó giúp em rồi mình tính sau."
Trương Khải Minh kinh ngạc nhìn Hạ Miên.
Hạ Miên cười nhạo một tiếng, ôm Tiểu Phong vào viện.
Lúc này Hoàng Hiểu Hà mới chú ý tới cô, lập tức hỏi, "Ai đây? Sao anh rể lại đi cùng cô gái này?"
Nói tới đây còn cao hứng, "Anh rể, anh quen họ hàng nhà bác sĩ Ninh sao lại không nói sớm, thôi có bác sĩ Ninh ở đây rồi, chúng ta không cần con nhỏ Hạ Miên nữa đâu."
Trương Khải Minh quả thực không hiểu, "Em đang nói cái gì?!"
"Bọn họ!" Hoàng Hiểu Hà nhìn Hạ Miên lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Hôm đó em đi thăm bác sĩ Ninh thì gặp được cô ấy, đó là họ hàng của bác sĩ Ninh, bác sĩ Ninh còn ôm đứa trẻ này, không chừng đấy chính là cháu ngoại......"