Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 34: 🐳🐳

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: VanChiTien

Beta: Kỷ Kỷ

Hoắc Học Văn không đi, nhìn dáng vẻ hình như là không muốn đi nữa.

Có thể thấy được cái gọi là khẩn cấp kia chỉ vừa lúc không quan trọng bằng chuyện chị Ninh mà thôi.

Trong lòng Hạ Miên cười lạnh, dù sao đây là việc nhà của Ninh Thiều Vận, nên để chị ấy tự mình quyết định đi.

Những người khác cũng sôi nổi đứng dậy, thời điểm ra ngoài, dì Ngụy nhìn cô cảm thán, “Hạ Miên cháu làm quá đẹp, Chu Thiến Thiến kia liên hợp với bà Hoắc, trong tối ngoài sáng bắt nạt Tiểu Vận nhà ta không biết bao nhiêu lần. Hôm nay thật hả giận.”

Hạ Miên nói, “Bà Hoắc thích Chu Thiến Thiến?” Mắt mù sao?

Dì Ngụy hiển nhiên cũng không hiểu, “Cũng không biết bà Hoắc kia ăn no cỡ nào, ngày tháng vốn trôi qua êm đẹp, thế mà lúc nào cũng phải châm ngòi vợ chồng son mới cao hứng.”

“Chu Thiến Thiến kia so sao được Tiểu Vận.”

Hạ Miên xác nhận, “Sếp Hoắc biết không dì?”

Dì Ngụy thở dài, vô ngữ nhưng cũng cực kỳ khẳng định, “Không biết, cậu ấy được ông Hoắc dạy dỗ nề nếp, không có tâm địa gian xảo, cũng không hiểu mấy chuyện này, trong đầu chỉ có chuyện công ty hạng mục.”

“Lão phu nhân đó trước mặt ông Hoắc thì diễn kịch đáng thương, sau lưng lại kiêu ngạo chèn ép Tiểu Vận, không biết đã làm con bé chịu bao nhiêu ủy khuất.”

Cô không thể chen vào chuyện mẹ chồng nàng dâu, nhưng làm chồng mà lại không biết?

Hạ Miên bĩu môi, “Cuối cùng là không đủ quan trọng để để ý, hay là không biết quý trọng.”

Ninh Thiều Bạch liếc cô một cái, có chút vô ngữ, cô nhóc mười sáu tuổi chưa hiểu được nhiều điều, thế mà lại cất cả bộ đạo lý.

Thấy tròng mắt Hạ Miên chuyển động, Ninh Thiều Bạch đưa tay bấm vành mũ cô nói, “Đang nghĩ cái gì?”

Hạ Miên ôm đầu chỉ trích anh, “Chị mình bị bắt nạt lại không giúp đỡ, không xứng làm em trai.”

Ninh Thiều Bạch hỏi, “Sao cô biết tôi không giúp?”

“Anh giúp chỗ nào? Sao tôi lại không thấy?” Hạ Miên bất mãn, “Tôi xem anh chỉ đứng một bên làm cây sào đổ bóng thì có.”

Ninh Thiều Bạch cảm thấy hứng thú, “Có ý tưởng gì?”

“Gậy ông đập lưng ông,” Hạ Miên đáp, “Hoắc tổng không hiểu, vậy chị Ninh cũng làm thinh đi, anh ta vội công tác, chị Ninh cũng bận rội, xem ai không thể rời ai?”

“Tôi cảm thấy chị Ninh cần phải có sự nghiệp,” Hạ Miên hừ hừ, hai mắt phát sáng, “Chị Ninh là họa sĩ, vậy mở phòng trưng bày đi. Sau đó tìm mấy người mẫu nam đẹp trai chút, mỗi ngày vẽ tranh cơ thể……”

Ninh Thiều Bạch bật cười, “Chị tôi vẽ quốc hoạ*, không vẽ cơ thể.”

(P/s:Người thời Hán gọi tranh vẽ là “tranh Trung Quốc”, gọi tắt là “quốc họa”. Nó chủ yếu đề cập đến các bức tranh cuộn được vẽ trên lụa.Quốc họa là một dạng tranh truyền thống của Trung Quốc. Được vẽ trên lụa hoặc giấy bằng bút nhúng nước, mực hoặc màu.)

“Còn nữa, sao cô biết nghệ thuật vẽ trên cơ thể.”

Hạ Miên đắc ý nói, “Chuyện tôi biết còn nhiều lắm.”

“Mở phòng trưng bày sẽ tiếp xúc với nhiều bạn bè chung chí hướng, có khi còn có cả cao phú soái.”

Ninh Thiều Bạch gõ gõ vành mũ của cô, chỉ có thể nói cách này quả nhiên mang đậm logic Hạ Miên.

Hạ Miên nhìn anh, “Cười cái gì, tôi nói sai sao, vốn là hoa nở rộ bướm tự tới.”

“Chị Ninh đẹp như vậy phải liều mạng phóng mị lực ra mới đúng, đến lúc đó ai có bản lĩnh thì tranh thủ, cái người không biết thấu hiểu kia sẽ bị loại sớm thôi.”

Dì Ngụy bật cười, cảm thấy đây là lời đùa giỡn của trẻ con, “Chuyện tách ra đâu phải dễ dàng.”

Cái này Hạ Miên không có quyền lên tiếng, cũng không nói nữa, “Vậy ra ngoài tìm việc được không?”

Dì Ngụy lắc đầu, “Mẹ chồng Tiểu Vận nhất định sẽ không đồng ý, bà ấy sẽ bảo Tiểu Vận ở nhà giúp chồng dạy con.”

Hạ Miên khiếp sợ, “Đây đã là thời đại nào rồi? Khẩu hiệu phụ nữ đầu đội trời chân đạp đất vang vọng chục năm qua, có cái gì mà không được? Bà ta muốn nhốt chị Ninh ở nhà để bắt nạt chắc.”

Biểu tình trên mặt dì Ngụy một lời khó nói hết, “Bà Hoắc cực kỳ coi trọng quy củ,” xong thở dài, “Hơn nữa mấy năm nay ông Hoắc đều ở bên ngoài điều dưỡng, quy củ Hoắc gia càng thêm……”

Hạ Miên tưởng tượng không ra, “Quy củ chính là phụ nữ không thể làm việc?”

Cô vỗ tay bốp một cái, “Nói đến cùng đều do chị Ninh không có sự nghiệp, cơ sở kinh tế quyết định địa vị trong nhà, bà Hoắc dám hợp tình hợp lý đòi hỏi chị Ninh như vậy, còn không phải cảm thấy tiền đều do con trai bà ta kiếm, chị Ninh là người tiêu tiền thì không có quyền sao?”

“Nếu một bức tranh của chị có thể bán đấu giá 180 vạn, thử xem bà ta còn dám nói gì không, có khi hối hận đòi lại tranh từ chỗ chủ nhiệm nhỏ kia ấy chứ!”

Dì Ngụy nghe đến trợn mắt há mồm, Ninh Thiều Bạch bật cười, đừng nhìn cô gái đấu đá lung tung, thế mà còn rất hiểu biết.

“Nhưng mà……” Hạ Miên nhíu mày, “Chị Ninh muốn ly hôn rất khó sao?”

Dì Ngụy đáp, “Hôn sự của hai người đều do trưởng bối định đoạt, không nói ông Hoắc, chỉ sợ bên Ninh gia cũng không thể chấp nhận.”

Hạ Miên nhìn phía Ninh Thiều Bạch, ông Ninh lại là tình huống gì đây?

Ninh Thiều Bạch nhẹ nhàng bâng quơ, “Không có gì khó, chỉ cần chị muốn, lúc nào cũng được.”

Đệch, quả nhiên là BOSS lớn, hóa ra Ninh Thiều Bạch chỉ đang đợi Ninh Thiều Vận nghĩ kỹ thôi hả?

Ninh Thiều Vận có đường lui, Hạ Miên an tâm.

“Đúng rồi,” Hạ Miên thấy Ninh Thiều Bạch phải rời khỏi, vội vàng nói, “Anh về cách vách sao?”

Ninh Thiều Bạch cảnh giác, “Cô muốn làm gì?”

Hạ Miên thấy anh như vậy nhịn không được giải thích nghiêm chỉnh, “Không phải cách vách rất náo nhiệt hả? Tôi tính qua đó tìm người chơi.”