Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 37

Edit A Quýt

Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm


 

  Lạc Bạch: "Thị Nhất Trung là trường trung học tốt nhất thành phố Trường Kinh, nhất định phải tới đó."

 

  Lệ Diễm: "Tôi cũng đi."

 

  Ở kiếp trước, hắn nằm trên giường bệnh hồi cấp hai, thời cấp ba, bị xem như một cây đao bỏ vào trong thương trường chém gϊếŧ.

  

Thành thật mà nói, y không có cuộc sống học tập mà một người bình thường nên có

  

Nhưng lần này, y có thể là bạn học của Lạc Bạch.

   

Lạc Bạch: "Vậy thì, xem chúng ta có thể học cùng lớp được không đã."

   

Lệ Diễm nhẹ giọng: "Được."

   

Chắc chắn là có thể.

   

Lạc Bạch liếc nhìn thời gian: "Tôi cúp máy trước, tôi có việc phải làm."

   

Lệ Diễm: "Cậu trước cúp máy."

  

Lạc Bạch do dự vẫn là cúp máy trước.

   

Lệ Diễm sẽ không bao giờ dập máy trước đó là một bài học rút ra sau nhiều cuộc điện thoại.


   

Nếu cậu ta không cúp máy, cuộc gọi có lẽ sẽ kéo dài cả ngày.

   

Đầu bên kia, Lệ Diễm cúp điện thoại, cầm lấy cây súng mà Phó lão gia tử giao cho, khéo léo tháo ra lắp ráp lại.

   

Tốc độ tay rất nhanh, nhìn qua rất chuyên nghiệp.

   

Sau khi lắp ráp xong,  nhắm vào mục tiêu hình người cố định trong trường bắn và bắn liên tục, đặt vào điểm chí mạng của mục tiêu hình người.

  

Phó lão gia tử lắc đầu: "Lực sát thương so ra kém lúc cậu dùng nỏ cung.."

 

  Lệ Diễm đặt súng xuống, đổi súng, không nhìn lại: "Hiện tại, tương lai thế giới hòa bình, ít nhất trên bề mặt. Vũ khí nóng không tiện sử dụng,  nỏ cung hiện đại tính mạnh, độ chuẩn xác cũng cao, im lặng, không có ánh sáng, không có nhiệt cao, không dễ bị phát hiện. "

  

Trong một phạm vi nhất định, cung tên hiện đại được sử dụng rộng rãi hơn súng cầm tay và rất hữu ích cho việc ám sát.


  

Khi thời đại hòa bình đến, và việc sử dụng vũ khí nóng không còn tiện lợi, cung nỏ hiện đại tái xuất trên sàn đấu của lực lượng quân đội và cảnh sát quốc tế.

  

Nó có tính sát thương cực cao, không gây ra vật liệu dễ cháy nổ nên có vai trò rất lớn trong hoạt động chống khủng bố và các hoạt động khác.

 

  Ở Hòa Quốc *2003, có các đơn vị quân đội và công an được trang bị cung tên hiện đại.

[(*) Bản Cv nó là 03 mình tìm hiểu thì nó viết tắt của năm vd 03 là 2003 nên để như vậy]

 

  Phó lão gia tử nghe lời này, hai mắt sáng lên.

  

Ông già thiết huyết này đã dành nửa đời đầu lăn lộn trên chiến trường, và đương nhiên ông hiểu được vai trò quan trọng của cung nỏ trong quân đội.

 

  Về phần tại sao Lệ Diễm lại sử dụng nỏ hiện đại rất thành thạo, đó là bởi vì kiếp trước, nhóm đại lão rất thích săn bắn.
    Mà so với vũ khí nóng, họ càng thích sử dụng nỏ cung tên và các loại vũ khí lạnh khác để săn bắn

    Lạc Bạch thu dọn tất cả những thứ định mang vào ba lô, sau đó bóc một viên kẹo nhét vào miệng.

  Vừa quay đầu lại thì thấy Lạc Lai Bảo đang đứng phía sau nháy mắt, trông thật xấu xa.

  

Lạc Bạch: "Mặt bị rút gân?"

   

Lạc Lai Bảo lập tức kéo dài mặt, té ngã giống như con lừa

    "Bảo ca, anh nói gì thế? Thương tám lắm,biết không?"

    Lạc Lai Bảo đưa tay vỗ vỗ ngực của mình, có lẽ là rất đau lòng.

    Lạc Bạch bóp má Lạc Lai Bảo, đút đường vào miệng bé: "Bé à, cưng mập quá."

    Lạc Lai Bảo nghe vậy không thích, đẩy tay Bảo ca: " Anh lại trốn học, em sẽ mách lẽo mẹ a."

 

Lạc Bạch bình chân như vại "Đi thôi, không biết cả năm nghỉ bao nhiêu kỳ nghỉ, cũng không có chuyện gì xảy ra. Là em trốn học? Hả?"
  

Lạc Lai Bảo đảo mắt nhìn xung quanh, đập ngực bốn năm cái rồi ngã ngồi trên sô pha, hét lên: " Ôi! Em bệnh hỏng mất rồi. Nga, trước mắt có những ngôi sao nhỏ. Chẳng lẽ giông tố cuộc đời đã đến ư? "

    Lạc Bạch giật giật khóe miệng, Lạc Lai Bảo diễn quá tốt rồi, cả nhà cũng không da dày bằng!

  Vừa đi về phía cửa, vừa nói: "Lạc Tiểu Bảo, anh cảng cáo em, hôm nay em ở nhà đừng chạy lung tung, nếu anh về mà không thấy em,hoặc nếu phát hiện em chạy ra ngoài chơi, anh hút chết em! "

    Lạc Lai Bảo chết sững trên sô pha, bất động, bịt tai như không nghe thấy.

 

  Lạc Bạch không nhìn lại: "Nếu như nghe lời, anh sẽ mua kẹo sữa bơ cứng Đại Bạch, mỗi ngày được phép ăn hai cục. Nếu ngươi không nghe lời, anh sẽ tặng đứa trẻ nhà bên cạnh! "

 

  Lạc Lai Bảo nhảy dựng lên, giơ hai tay thề: "em ngoan ngoãn! Không cho ở bên cạnh, ăn thêm , hắn béo quá đi không nổi!"
    Trả đũa, nghiệp vụ thuần thục.

    Lạc Bạch xuyên qua khe cửa, giơ ngón trỏ lên cách không chỉ điểm điểm Lạc Lai Bảo, sau đó đóng sập cửa lại một tiếng 'rầm'.

    Xách ba lô lên xe vào trung tâm thành phố, đổi xe đến cửa đại học Trường Kinh.

    Đại học Trường Kinh rộng lớn, người gác cửa cũng khá có lương tâm, vừa nhìn thấy Lạc Bạch liền ngăn lại: "Xin lỗi, không cho người ngoài vào trong trường."

  

Nếu là bình thường, một đứa trẻ như Lạc Bạch có thể vào rất đơn giản, cậu cũng không phải là một thanh niên nhàn rỗi không tốt trong xã hội.

   

Nhưng bây giờ thì khác, gần đây trường đã có những động thái lớn, nhiều đại nhân vật đã đến nên phương diện an ninh càng được tăng cường.

   

Lạc Bạch cười hỏi: " Gia gia con là giáo sư thỉnh giảng tại trường học, con muốn tìm ông ấy."
  

Người nhà của giáo sư.

    Người gác cửa dịu lại vẻ mặt và nói với cậu ta, "Giáo sư nào? Tôi sẽ gọi và hỏi."

    Lạc Bạch: "La, họ là La, cứ hỏi đi ạ."

    Người gác cửa gọi điện cho Văn phòng học vụ để hỏi, nhưng câu trả lời là không, người gác cửa không thể cho Lạc Bạch vào.

    Lạc Bạch: "Ừm, để con nói cho chú một số, có thể gọi điện thoại xem."

    Người gác cửa: "Vậy được, đừng có gấp a."."

    Hắn vừa bấm số mà Lạc Bạch nói, đầu bên kia đã kết nối, câu đầu tiên là: "Căn cứ bồi dưỡng trọng điểm Thành phố Trường Kinh, xin chào, ngài là ai?"

    Tê ——! !

   Gác cổng hít vào ngụm khí lạnh, căn cứ bồi dưỡng phòng thí nghiệm trọng điểm thành phố Trường Kinh này nằm trong đại học Trường Kinh, văn kiện phê duyệt vừa được ban hành hai ngày trước, là một sự kiện rất quan trọng.
    Chính vì lẽ đó mà thời gian gần đây trường có rất nhiều lãnh đạo.

    Cuộc gọi trực tiếp đến nơi tập trung của các lãnh đạo, người gác cửa thực sự hoảng sợ.

    Hắn ta lắp bắp nói: "Có một đứa trẻ ở ngoài cửa. Nghe nói là cháu của La giáo sư. Tôi muốn hỏi có phải không?"

    Người trả lời điện thoại cũng hơi bối rối.

    Họ La? Đó không phải là La lão sao?

Các cháu trai của La lão đều ngoài hai mươi tuổi và đang du học ở nước ngoài.

    Đây là có kẻ rắp tâm lừa đảo đi.

    Đang định cự tuyệt thì La lão gia đi qua gõ bàn: "Điện thoại cho ta."

    La lão gia nghe điện thoại, ân cần hỏi: "Đứa nhỏ ở đằng kia tên là Lạc Bạch?"

    Người gác cửa hỏi tên Lạc Bạch, nhận được một câu trả lời khẳng định và để cậu đi vào.

    Cơ sơ phòng thí nghiệm bồi dưỡng trọng điểm nơi La lão  tọa lạc có rất nhiều nghiên cứu sinh và nghiên cứu sinh thực tập, già trẻ lớn bé, điểm chung duy nhất là tài năng của họ.
    Cơ sở đào tạo phòng thí nghiệm chủ chốt của họ là chiêu mộ nhân tài từ mọi tầng lớp xã hội, không phân biệt tuổi tác, giới tính và khu vực, chiêu mộ nhân tài khá táo bạo và sáng tạo trong việc chiêu mộ số lượng lớn thanh niên.

    Nguyên nhân chính là bởi vì Lạc Bạch, Lạc Bạch tuy còn nhỏ nhưng đã có trí tuệ và tài năng không thua gì người lớn.

    Điều này cho phép họ nhìn thấy một khả năng khác, tài hoa bất chấp tuổi tác

    Tất nhiên, chính những giáo sư già mới đóng vai trò chủ đạo trong căn cứ phòng thí nghiệm, và những thí nghiệm trong quá khứ của họ là một kho tàng quý giá mà những người trẻ tuổi không thể không nhìn thấy.

    La trưởng lão sai người dẫn Lạc Bạch đến phòng thí nghiệm trọng điểm  của đại học Trường Kinh, một số ít người biết chuyện bên trong của chủng lý tưởng vi khuẩn gốc đều đi theo để làm quen với tiểu thiên tài Bảo ca.
    Và họ cũng nói với trợ lý, đồ đệ, nói chuyện trước mặt bọn họ hàng ngày về một thiên tài trẻ tuổi đã đưa ra ý tưởng vi khuẩn gốc.

    Cho nên một tới mười, mười tới trăm, trên cơ bản, người trong căn cứ bồi dưỡng hầu như đều biết có một người như vậy Bảo ca.

   Dìu già dắt trẻ, xùm lại hóng hớt.

    Khi nhìn thấy Lạc Bạch, trông như một thiếu niên, tuấn tú lại đặc biệt nhu thuận, bọn họ đều không khỏi kinh ngạc

    Tóm lại, rất hoan nghênh.

    Lạc Bạch dừng lại nhìn đám người, lập tức cảm thấy mình giống như hẩu tử. ( Bé khỉ)

    Im lặng vài giây, điều chỉnh trạng thái, bật chế độ Bảo ca phúc vận thiên tài , nở một nụ cười, tỏa ra ánh sáng

    "...đáng yêu quá."

    "Cảm thấy như con trai tương lai của tôi."

    "Đơn giản là ... mẫu con trai trong mơ của tôi."
    La lão có chút lo lắng khi nhìn thấy điều này.

    Trạng thái này của Lạc Bạch , giống đến đào góc tường.

    Lạc Bạch: "La lão, đã lâu không gặp."

    La  lão chào hỏi Lạc Bạch: "Vào phòng của ta nói chuyện, bọn họ ở đây xây một cái sảnh . Thường thường là nơi bàn bạc chuyện, cũng khá hữu dụng."

    Lạc Bạch: "Ngài sẽ không giới thiệu con với người khác sao?"

    La lão vội vàng phất tay: "Lại nói, lại nói."

    Cảm giác càng giống là đến đào góc tường.