Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 44
Đã nói cùng nấu cơm cùng đưa cơm cùng ăn cơm, Thịnh Khâu lại không đánh thức cậu.
Bỏ lỡ một nửa thời gian hẹn hò, Thân Đông cảm thấy rất tức giận, mà lúc tỉnh lại quả thật là đói bụng, cậu kéo đồ ăn bảo Thịnh Khâu bón cơm cho cậu. Thịnh Khâu không nỡ từ chối, ngọt ngào bón cậu ăn no.
Hai người lên mạng chọn một bộ phim hành động đang hot, tay cầm tay cùng đến quảng trường đi một lúc.
Lúc này trên quảng trường còn rất nhiều người, thêm nữa có hàng ngàn người tập yoga, cạnh cửa hàng trà sữa còn có người phát phiếu trà sữa.
Thân Đông cùng Thịnh Khâu chỉ nhận được một tấm phiếu, cũng thông cảm được, có lẽ là chiến lược PR của cửa hàng trà sữa. Hai người cùng đi đổi một cốc trà sữa tiramisu, bởi vì Thân Đông bây giờ đặc biệt, không thể uống mấy đồ có hóa chất nên Thịnh Khâu mua cho cậu một ly sữa bò. Thân Đông còn không vui lắm: " thành công đấy."
Vào lúc này trời đã hơi lạnh, hơi nóng đang dần dần giảm bớt, hai người cùng vào quảng trường, vào rạp chiếu phim sớm.
Hai ngày nghỉ, quảng trường Thịnh Thế chật cứng người, phòng chơi game trên tầng hai chật ních đám thanh niên. Một thanh niên ngồi ở cửa đang chơi trống, xung quanh không ít người ôm con vây xem. Hai người cùng đi xem, phát hiện thanh niên kia rất quen mắt.
Trí nhớ của Thịnh Khâu rất tốt, Thân Đông cũng từng liên hệ với cậu ta vài lần, hai người nhìn nhau, lại nhìn Thịnh Tuyên.
Cậu ta chơi rất quen tay, lúc chân đạp xuống cằm hất lên, nhịp điệu tay cũng rất tốt, trái một cái phải một cái, nhịp điệu tay rất nhanh, động tác cũng làm cho người hoa cả mắt.
Thân Đông xem mà ngứa tay.
Nói đến đây, lần đầu tiên cậu đánh bại Thịnh Khâu hình như là chơi đánh trống.
Lần đó Thịnh Khâu bởi vì một bộ phim điện ảnh thiếu niên theo đuổi nhiệt huyết cải biên từ hoạt hình nên đến mua vé 9.9 xem, ở trên tầng thấy được Thân Đông ngồi ở cửa hàng trò chơi, không kìm lòng được đứng lại.
Thân Đông lúc đó sáng chói lóa, như thể ánh nắng trong không trung, tay giơ lên rồi hạ xuống, dùi trống dường như dính trên tay, đẹp trai không có biên giới.
Sau đó có người đăng video cậu chơi trống lên internet, cậu còn hot một hồi, nữ sinh theo đuổi cậu cũng nhiều hơn.
Nhưng cũng vào ngày đó, Thân Đông dùng trò này để khiêu chiến Thịnh Khâu. Kết quả trong dự liệu, Thịnh Khâu thua. Đáng nhắc tới là, hắn thua không quá thảm, ban đầu tuy rằng đánh loạn hết lên, thế nhưng hắn rất kiên trì, về sau giữ được nhịp điệu, nếu như không phải hết bài có khi Thân Đông đã hoài nghi hắn có thể vượt qua mình.
Thân Đông tức điên, gương mặt vốn hưng phấn tỏa ra ánh sáng ra bốn phía nhất thời bởi vì bị dội nước lạnh mà trở nên cứng ngắc.
Bởi vì dùng tiếng Trung để nói nên đại bộ phận người không hiểu, mà người hiểu được thì hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Thân Đông. Họ không cười nhạo, mà ánh mắt kia vẫn làm cho cậu cảm giác có gai đâm sau lưng.
Sau đó bạn cùng phòng người nước ngoài của Thịnh Khâu gọi hắn, đám người cùng vào rạp chiếu phim.
Lúc đó Thân Đông rất thích bộ phim kia, bị Phòng Bân kéo cùng đến rạp chiếu phim, lại phát hiện Thịnh Khâu an vị ở chỗ trước mình. Lúc xem phim còn phải thỉnh thoảng đảo qua gáy của đối thủ một mất một còn, Thân Đông tức đỏ cả vành mắt.
Phòng Bân thấy thế muốn đổi chỗ với cậu, thế nhưng bị cậu nghiêm khắc từ chối.
Vì vậy khi chiếu phim, Thịnh Khâu cảm giác ghế mình ngồi đột nhiên bị đá một cái. Hắn không cần quay đầu lại cũng nghĩ ra gương mặt bực mình của Thân Đông, sau đó nghĩ đi nghĩ lại, hắn không nhịn cười được.
Thân Đông cho là Thịnh Khâu không để ý tới cậu là đang nhịn, vừa nghĩ tức chết cậu tức chết cậu tức chết cậu vừa dùng sức lấy chân đá ghế quấy rầy hắn, trên mặt cũng dần dần lộ ra thần sắc hả giận. Thịnh Khâu lại nghĩ đến gương mặt thở phì phò của Thân Đông mà cười suốt cả phim.
Sau đó cùng ra rạp, ai nấy đều thảo luận nội dung phim, chỉ có Thân Đông thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn. Một người mặt đầy khiêu khích, một người mặt không hề cảm xúc.
Hai người đồng thời nghĩ đến chuyện này, giờ khắc này nghĩ đến lại có cảm giác khác. Thân Đông kéo Thịnh Khâu nói: "Em cũng muốn chơi."
Thịnh Khâu nắm bờ vai cậu dịu giọng khuyên: "Chờ lúc em chơi được, ngoan."
Một tiếng ngoan này làm mặt Thân Đông hơi đỏ lên, nhưng cậu cũng cảm thấy hiện tại mình chơi khẳng định không đẹp trai bằng trước đây, đành hừ một tiếng.
Thịnh Khâu đưa cậu quay người ra khỏi đoàn người, Thịnh Tuyên bên kia cũng đã chơi hết bài.
Hai người đi thang máy lên tầng, phát hiện hai ngày nghỉ người ở rạp chiếu phim cũng không quá nhiều. Thịnh Khâu bảo cậu tìm chỗ ngồi trước, sau đó đi mua vé, lại phát hiện phía trước có một người cứ nhìn hắn chằm chằm, hơi quen mắt, có lẽ đã từng gặp.
Mãi đến tận khi giọng Thịnh Tuyên vang lên đằng sau: "Anh ơi! Anh mua vé làm gì mà chậm thế, em chơi xong một ván rồi..."
Thịnh Khâu liếc mắt nhìn cậu ta, Thịnh Tuyên sợ đến độ nấc lên.
Cậu ta còn nhớ lúc đó Thịnh Khâu gọi video với mình, cứ nghiêm mặt mãi, còn nghiêm túc thận trọng hơn cả ba mình, quá dọa người.
"Hi..." cậu ta ha ha cười giơ tay chào hỏi Thịnh Khâu, hắn bật cười một tiếng, nói: "Chào buổi tối, cậu cũng đến xem phim à?"
"Vâng." Thịnh Khâu cười lên không còn đáng sợ nữa. Thịnh Tuyên kéo Thịnh Quyền đang đứng đằng trước chờ lấy vé, nói: "Đây là anh tôi, Thịnh Quyền."
Thịnh Khâu nhớ ra, hắn chưa từng gặp Thịnh Quyền, chỉ từng thấy trong ảnh, phát hiện người thật gầy hơn ảnh một ít. Hắn cười nói: "Chào hai người."
Mọi người gặp ở nơi vui chơi giải trí, đều là thanh niên, không cần khách sáo. Thịnh Quyền cười cười với hắn, Thịnh Tuyên nói: "Anh đi cùng ai thế?"
"Thân Đông."
Thịnh Tuyên lại nấc một cái, nói: "Anh ấy... ợ, cũng đi á?"
"Không thì tôi đến xem phim cùng ai?"
"Cũng đúng, người như anh có lẽ bị anh ấy quản rất nghiêm, khẳng định không dám lêu lổng ở ngoài." Thịnh Tuyên gật đầu, đúng lúc đến phiên họ lấy vé. Thịnh Quyền bước lên lấy ba vé, Thịnh Khâu nghe thấy Thịnh Tuyên hỏi hắn: "Bạn gái anh đâu?"
"Viện Viện qua bên kia mua đồ uống."
Thịnh Khâu nhíu mày.
Không phải là "Viện Viện" mà hắn nghĩ chứ?
Lấy vé về, Thân Đông đưa trà sữa cho Thịnh Khâu, cậu không uống nổi cốc của mình nữa: "Em muốn uống nước suối."
Thịnh Khâu đi mua nước về đưa cho Thân Đông, cậu lại rầu rĩ nói: "Muốn uống lạnh..."