Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 47
Thân Đông đang luống cuống tay chân, mẹ Thịnh về, vào cửa là hỏi: "Ai nha, làm sao thế? Sao lại ầm ĩ thế?"
"Mẹ!" Thân Đông vội nhảy lên, tựa vào cạnh cửa hai tay chắp sau lưng túm ván cửa, căng thẳng không chịu được.
Khoảng thời gian này ở bệnh viện toàn là mẹ Thịnh ôm cháu, ít nhiều cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, nhìn dáng vẻ này của Thân Đông là bà bật cười: "Làm sao? Hay là con không dám ôm? Đại Khâu giờ cũng biết ôm rồi đấy."
Mẹ Thịnh vốn cũng lo Thân Đông ở nhà một mình không ứng phó được nên quay lại, lúc quay lại bà còn nghĩ Thân Đông kiêu ngạo như vậy liệu có ghét bỏ bà quản việc không đâu hay không, giờ khắc này thì bà lại yên tâm, tiến lên hai bước ôm một đứa lên dỗ, còn ra hiệu Thân Đông cũng đến đây.
Thân Đông vẻ mặt đau khổ đi tới, dưới sự chỉ bảo của mẹ Thịnh cẩn thận từng li từng tí một bế Thân Thịnh Dịch lên, ôm vào trong ngực cẩn thận vỗ từng li từng tí một, dáng vẻ không tự nhiên lúng túng làm mẹ Thịnh không nhịn được cười.
Xưa nay cậu chưa từng gặp phải người trị được cậu, bây giờ có thể coi là gặp phải khắc tinh.
Mẹ Thịnh đi ra ngoài nhìn thấy hai cái tã ở ngoài ban công, lấy làm kinh hãi, quay người chạy vào hỏi: "Con giặt tã hả?"
Thân Đông gật đầu cái rụp, tỏ vẻ con giỏi nhất.
Mẹ Thịnh tức giận: "Sao con có thể chạm vào nước lạnh được! Người ta nói lúc ở cữ chạm vào nước lạnh rất dễ để lại mầm bệnh! Mẹ đã nói để mẹ về giặt rồi, cái thằng này..." Bà thấy Thân Đông bị mắng đến độ ngơ ngác, đi tới kéo tay cậu nhìn qua, nói: "Sau này không cho giặt nữa!"
Tất nhiên Thân Đông chỉ có thể gật đầu, mẹ Thịnh xoay người đi ra ngoài, nói: "Mẹ phải nhanh chóng hầm canh gà cho con mới được, cẩn thận kẻo lạnh."
Cậu thực sự không muốn uống thêm canh gà, khoảng thời gian này ngày nào cũng uống, cậu sắp ói cả ra.
Đáng tiếc mẹ Thịnh không để ý đến cậu, miệng còn lẩm bẩm: "Nói không cho gội đầu rửa ráy, Đại Khâu nhất định phải rửa cho con, nói không cho chạm vào nước lạnh, con lại chuyên cần làm... không khiến người ta bớt lo như thế, sau này bị bệnh thì làm sao."
Thân Đông chột dạ thêm phiền muộn quay về, trong lòng biết bữa canh gà tối nay không thoát được. Cậu nằm trên giường ngắm hai đứa con, hai đứa giống nhau như đúc làm lòng cậu ấm áp suиɠ sướиɠ, lại nghe mẹ Thịnh lẩm bẩm ở bên ngoài, nhếch khóe miệng lên.
Trẻ con thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu, dáng vẻ non mềm làm cho người ta muốn ôm vào trong lòng cẩn thận thương yêu.
Lúc buổi tối Thịnh Khâu quay về, cậu đang đau khổ uống canh gà, nhìn thấy hắn về thì vội vẫy tay. Hắn đi tới, cậu giơ bát lên nắm cằm hắn, bưng bát muốn rót vào miệng hắn, nói: "Uống nhanh, em cho anh ăn."
Thịnh Khâu kéo tay cậu xuống, đoán được một ít: "Mẹ nấu cho em à?"
"Ừm!"