Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 63

Thân Đông ngủ một giấc đến hừng đông, Thịnh Khâu thay lại quần áo ngủ cho cậu, vô cùng mềm mại.

Cậu say rượu tỉnh dậy, đầu hơi đau, mơ màng đẩy cửa vào phòng vệ sinh, vừa vặn chạm vào bả vai Thịnh Khâu. Hắn đang đánh răng, xoay mặt nhìn cậu, nói: "Em dậy sớm thế?"

Thân Đông khẽ gật đầu, kề trán trên bả vai hắn mơ màng một lúc. Thịnh Khâu đổi tay khác đánh răng, tay bị cậu tựa vào thì duy trì bất động, thân thể trầm ổn như núi. Thân Đông ngẩng đầu lên lần nữa trong tiếng đánh răng của hắn. Thịnh Khâu súc miệng, để cốc xuống, nói: "Lúc này chưa đến bảy giờ, nếu em còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi."

"Không được..." Thân Đông rầm rì dựa vào hắn, vẫn buồn ngủ: "Em phải đến Thần Đồ, sắp xếp một ít chuyện xong... Không thì người ta tưởng là họ Thân đã chết hết."


Thịnh Khâu nhíu mày, cúi đầu quệt kem đánh răng cho cậu, nói: "Đến đây."

Hắn hầu hạ Thân Đông đánh răng rửa mặt xong, cậu mới hơi có tinh thần, vỗ vỗ mặt của mình, nỗ lực mở to mắt, lúc đi ra Thịnh Khâu đang gấp chăn dọn giường.

"Ngày nào anh cũng làm mấy chuyện này, không thấy lặt vặt à?"

"Có gì mà lặt vặt, tiện tay thôi."

Kỳ thực Thân Đông cảm thấy chuyện như vậy hoàn toàn không cần làm cũng được, dù sao giường vẫn ở đó, chỉ ngủ một giấc mà thôi, lộn xộn thì lộn xộn thế nào được.

Thân Đông đi ra ngoài, ba Thịnh và mẹ Thịnh đã nấu cơm xong, cả nhà ngồi bên bàn cơm. Cậu uống sữa đậu nành, ăn trứng xào cà chua, bỗng mở miệng nói: "Buổi trưa hôm nay anh dành chút thời gian, em hoặc là anh đến công ty môi giới một chuyến, liên lạc tìm hai bảo mẫu đến đi."


Thịnh Khâu đáp một tiếng, mẹ Thịnh cười, muốn nói gì lại bị ba Thịnh ngăn cản.

Sau khi ăn xong Thịnh Khâu cùng Thân Đông ra ngoài, hai người không tiện đường, nhưng hắn không yên lòng để cậu lái xe sau khi say rượu, lại quay xe đưa cậu đến Thần Đồ. Thân Đông ngồi ở sau xe khép máy tính lại, nói: "Dạo này anh theo em suốt, công ty bên kia thế nào rồi?"

"Vẫn tốt, tuyên bố sản phẩm mới hoàn thành viên mãn, cũng gửi số hàng đã ký kết với Thịnh Minh đi rồi." Ngày tuyên bố đó Thịnh Khâu không đi, Hàn Miễn toàn quyền thay mặt. Đoạn thời gian đó tâm tình Thân Đông không tốt, quên hết chuyện này, không thì nhất định cậu sẽ thúc giục hắn đi.

"Ừm." Chuyện đã qua, Thân Đông cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Sau này gửi video cho em xem."
Thân Đông trầm mặc một hồi, cười nói: "Em lo chuyện bao đồng."

Cậu mở cửa xuống xe, Thịnh Khâu đi theo ra ngoài, kéo cánh tay cậu lại, nói: "Đông Đông, em biết anh không có ý đó."

"Em chỉ đùa chút thôi, anh căng thẳng cái gì?" Thân Đông cười: "Dù sao anh cũng vì tốt cho em, bên này đúng là có rất nhiều chuyện chờ em."

Thịnh Khâu nhíu mày, Thân Đông lại dùng một tay ôm hắn, nói: "Chờ em xử lý xong những việc này sẽ sáp nhập công ty với TN, tất cả là của anh."

Cậu thả Thịnh Khâu ra, quay người nhanh chân đi vào cửa. Hắn thở ra một hơi, lòng trầm xuống, không nói rõ được là tại sao, nhưng vô cùng không vui.

Hắn lại lái xe đi, nghĩ đến dáng vẻ của Thân Đông, lòng nhói đau.

Buổi trưa Thịnh Khâu gọi điện thoại cho Thân Đông, chuông vang một hồi cậu mới nghe. Hắn không yên tâm, nói: "Em ăn cơm chưa? Buổi sáng anh tìm mấy công ty môi giới, bây giờ chuẩn bị đi xem, tiện đường qua chỗ em. Em muốn đi ăn cơm chung không?"
"Không được." Thân Đông mở handsfree, vùi đầu vào báo cáo, nói: "Giờ em đang kiểm tra tài chính, chắc tối hôm nay về còn phải thức đêm, anh đi ăn đi."

Lần này đánh bật đại BOSS như Thân Bỉnh, Thần Đồ và Lilila toàn quyền rơi vào tay Thân Đông. Hai công ty lớn như vậy, tuy rằng trước khi tuyên án Thân Bỉnh nói sẽ cho cậu phần lớn tài sản, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy mình phải tìm hiểu rõ ràng.

Bao gồm món nợ xấu năm đó Thần Đồ chiếm đoạt của nhà họ Mai, cậu cũng phải biết tường tận.

Chuyện tài vụ là chuyện nhỏ, món nợ của nhà họ Mai cũng có thể đẩy sang ngày mai, thế nhưng mấy dự án lớn trong tay Thân Mạc thì Thân Đông phải tìm người quản lý mới. Lúc trước cậu đào đám kiện tướng đắc lực như Trương Tiểu Khai rời khỏi Thần Đồ, giờ khắc này mới bỗng nhiên cảm thấy tứ cố vô thân. Cúp điện thoại, ngồi trong phòng làm việc xa hoa ở tầng cao nhất, trong khoảng thời gian ngắn Thân Đông không biết làm thế nào.
Cậu chỉ có thể ép mình lại dán mắt vào báo cáo.

Lát sau, Thịnh Khâu mang bữa trưa đến cho cậu. Thân Đông nhìn, ba món một canh, nói: "Phiền phức quá, em ăn mấy miếng là được rồi, anh ăn chưa?"

"Vẫn phải ăn cơm." Thịnh Khâu kéo cậu ngồi lên ghế salon, dịu giọng nói: "Tứ phu nhân chủ động liên lạc với anh, nói gặp hai bảo mẫu đáng tin, hỏi anh có cần hay không, cho nên anh không đến công ty môi giới nữa, đến Hoàng Triều mang ít cơm nước về cho em."

"Anh coi Hoàng Triều là nhà mình à?" Thân Đông cười một tiếng, ngồi bên cạnh hắn bắt đầu ăn. Thịnh Khâu bỗng đè tay cậu xuống, cầm lấy đôi đũa trong tay cậu, nói: "Ăn chậm thôi, anh bón cho em."

"Anh đừng làm trễ nải thời gian của em có được hay không?"

Thịnh Khâu đành buông đũa xuống, Thân Đông ăn no lau miệng, nói: "Sau này anh đừng mang cơm cho em nữa, em sẽ gọi thư ký mua thức ăn ngoài. Anh ấy à, làm việc lớn của anh đi, những chuyện này lặt vặt quá, sau này anh đừng làm."
"Nếu như em không ngại, anh có thể giúp em."

"Em nói tự em xử lý tốt được, chờ em chỉnh đốn xong công ty, giao hết cho anh, toàn bộ những thứ này là của anh, anh gấp cái gì?"

Thân Đông lại ngồi xuống ghế, cúi đầu. Cậu phản ứng lại nhìn Thịnh Khâu, hắn lãnh đạm ăn phần cơm còn lại của cậu, chậm rãi, không thấy được hỉ nộ.

Thịnh Khâu thu dọn cơm hộp, đứng lên nói: "Anh đi về trước, em làm việc đi."

Thân Đông nhìn hắn chậm rãi rời đi, ở cửa, Thịnh Khâu lại quay về, nói: "Anh nói với Hàn Miễn rồi, phòng thị trường TN tạm thời do anh quản lý, người của em sẽ quay về đây, bên tiêu thụ em đã giúp anh bồi dưỡng một nhóm người, nếu như cần họ cũng đợi lệnh bất cứ lúc nào. So với chỗ của anh, mọi người hứng thú với công ty lớn như Thần Đồ này hơn."

Hắn đi ra ngoài, Thân Đông ngồi trên ghế, chậm rãi che mặt.
Đầu cậu trống rỗng, không rõ lúc này mình đang nghĩ gì, là khổ sở hay là gì khác, không phân biệt được.

Cậu chỉ muốn yên tĩnh một lát, nếu không cậu sẽ nôn nóng bất an.

Hơi thở quen thuộc đột nhiên bao vây lấy cậu, một đôi tay mạnh mẽ nhẹ nhàng ôm cậu. Thân Đông không ngẩng đầu lên, vùi mặt vào ngực hắn, nói: "Anh chưa đi à?"

"Anh cảm thấy anh phải giải thích với em mấy câu."

Thân Đông ôm lấy eo hắn, vùi mặt không lên tiếng.