Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 68
Chất lỏng ấm áp trượt xuống cổ, Thân Đông bỗng bị hắn ôm vào trong lòng. Cậu chậm rãi duỗi hai tay ra vòng lấy lưng hắn, mãi mới nhỏ giọng nói: "Xin lỗi..."
Thịnh Khâu ôm cậu càng chặt hơn, tất cả sự nôn nóng và phẫn nộ phút chốc biến mất không còn tăm hơi. Hắn nhắm mắt lại vùi mặt vào cổ cậu, lúc ngẩng đầu lên một lần nữa vẻ mặt cũng bình tĩnh lại.
Trong phòng chỉ có tiếng khụt khịt nhẹ nhàng, Thịnh Khâu đẩy cậu ra nhìn mới phát hiện cậu nín đến đỏ bừng mặt, còn khó coi hơn cả hắn.
Hắn giơ tay chọt mặt cậu, cậu oan ức nhìn hắn. Thịnh Khâu kéo cậu đến ghế salon, lấy tờ giấy cho cậu lau mặt, cậu hỉ mũi thật mạnh, lại ngẩng đầu sợ sệt nhìn hắn.
Con hồ ly nhỏ phút chốc biến thân thành thỏ trắng, Thịnh Khâu ngoại trừ bất đắc dĩ thì còn thương yêu.
Giọng mũi của cậu còn nặng hơn hắn, xem ra cậu vẫn sợ hãi: "Vâng..."
Xưa nay Thân Đông không phải kiểu người biết sai không sửa, ngược lại, một khi biết mình sai rồi, tất cả phô trương uy thế gì đó sẽ biến mất trong nháy mắt, chột dạ từ trong ra ngoài làm cho cậu trông luống cuống, dáng vẻ đó làm cho Thịnh Khâu không trách nổi.
Hắn giơ tay sờ đầu cậu, Thân Đông vội tiến tới, đặt đầu ở dưới bàn tay hắn, lông mi nhỏ dài nâng lên, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn thẳng, làm tim Thịnh Khâu dường như lún sâu xuống đệm giường mềm mại.
Thịnh Khâu muốn nói với cậu rằng nếu quả thật cảm thấy hắn không hợp thì đá hắn đi, hoặc là có cái gì bất mãn cứ việc phát tiết ra ngoài, không nên thương tổn bản thân mình như vậy.
Thân Đông nhích lại gần, lại nhẹ nhàng nói một tiếng: "Xin lỗi..."
"Ừ."
"Thật ra em... Ban đầu không nghĩ nhiều thế, em chỉ muốn tốt cho anh, em cảm thấy anh đến Thần Đồ sẽ học được rất nhiều điều..." Thân Đông mếu máo nói: "Nhưng sau đó em không nhịn được, em..."
"Đừng nói nữa."
Thân Đông trông càng oan ức hơn, Thịnh Khâu không đành lòng, ôm cậu, nói: "Được, anh tha thứ cho em."
Thân Đông ngẩng phắt đầu lên, tia sáng trong đôi mắt lúc đối diện với biểu cảm lãnh đạm của hắn lại nhạt đi, cậu nhỏ giọng hỏi: "Có thật không?"
"Thật." Thịnh Khâu nâng mặt cậu lên, hôn lên đôi môi cậu. Thân Đông ôm lấy cổ của hắn, nhào lên đè hắn xuống ghế salon, xong lại phát hiện Thịnh Khâu không nhiệt tình như cậu nghĩ, lại lúng túng, yên lặng đặt đầu trên ngực đối phương, không dám động đậy.
Thân Đông ngẩng đầu lên, lắc đầu.
Thật ra vừa nãy lúc Thịnh Khâu nổi nóng cậu bị giật mình thật, ngơ ngác, nếu sau đó Thịnh Khâu không ôm chặt cậu, cậu sẽ cảm thấy mình khổ sở chết mất.
"Anh tha thứ cho em, không phải dung túng cho em, cho em tái phạm lần sau."
Thân Đông cảm thấy dường như hắn không tin tưởng mình lắm, vành mắt đỏ lên. Cậu thề thốt: "Không có lần sau, thật đấy."
Thịnh Khâu ngồi dậy, nhìn cục cưng ngoan ngoãn ngồi trên chân mình. Cậu đang quan sát vẻ mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc mà cẩn thận từng li từng tí một, dường như đang sợ gì đó.
Thịnh Khâu hôn gò má cậu một cái, đôi mắt cậu sáng lên mấy phần, vì vậy hắn lại nuốt lời muốn nói xuống. Hắn kề vào trán cậu, khẽ nói: "Đừng tưởng là anh không biết em đang nghĩ gì, không phải chuyện gì lên giường một lần cũng giải quyết xong, thái độ nhận lỗi của em không nghiêm túc chút nào."
Thân Đông nghe ra ý cười trong lời của hắn, mặt hơi đỏ lên, cậu nhỏ giọng nói: "Vậy nếu hai lần thì sao?"
Thịnh Khâu nghiêm mặt không nói lời nào.
Thân Đông hôn đôi môi hắn một cái, nói: "Ba lần thì sao?"
"..."
"Bốn lần anh sẽ liệt..." Cậu lẩm bẩm, sau đó bị hắn thô bạo hôn. Hắn đè tay cậu, một tay từ quần pijama thò vào, cảm giác ngón tay tiếp xúc thân thể làm Thân Đông run rẩy.
Thịnh Khâu phát hiện cục cưng nhà mình đúng là vô cùng ngọt ngào. Xong chuyện, hắn sửa sang quần áo hơi lộn xộn của hai người, sau đó nâng mông người yêu ôm ra phòng sách, quay lại phòng ngủ lại chiến đấu một hồi, đến tận khi trời gần sáng mới ngủ.