Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 77

Hôm nay đương nhiên không phải sinh nhật thật của Hạng Lan, mánh lới này chỉ là tùy tiện biên ra vì chơi Thân Mạc mà thôi, tất nhiên Thân Mạc cũng biết.

Thế nhưng Thịnh Quyền và Thịnh Tuyên thì vô tội thật, họ căn bản không biết hôm nay Lương Tấn bảo họ đến đây là vì chơi Thân Mạc. Nếu biết thế này, chắc chắn Thịnh Quyền không đến.

Hôm qua Thịnh Khâu mới quậy ở nhà hắn một trận, sau đó cả nhà bọn họ phải đi gặp lão thái gia, bây giờ bà nội hắn vẫn quỳ ở từ đường. Giờ khắc này nhìn Thịnh Khâu, Thịnh Quyền không có lá gan như trước, chỉ ước gì mau chóng rời khỏi chỗ này.

Lương Tấn cũng cảm thấy mình như thể nghe được chuyện cười, hắn nhìn Hạng Lan, lại nhìn Thịnh Quyền, hỏi: "Đánh, đánh thật?"

Thịnh Quyền liếc mắt nhìn Thịnh Khâu, không nói gì.


Hôm qua Thịnh Tuyên đi học trên trường, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, mà chuyện hôm nay nghe người xung quanh bàn tán cậu ta cũng hiểu rõ, nói: "Em cảm thấy hai anh phải đánh nhau."

Hạng Lan thấy mình bị anh em họ bán đứng, đứng lên đập Lương Tấn ngã xuống ghế salon. Lương Tấn á một tiếng, che mặt, nhìn Hạng Lan vô cùng uất ức, nghĩ thầm tôi không đành lòng đánh cậu, sao cậu lại đánh tôi không nể tình chút nào thế.

Thịnh Tuyên kêu lên: "Anh cũng đánh anh ấy đi Lương Tấn!"

Hạng Lan liếc cậu ta, Thịnh Tuyên xì một tiếng, xoay mặt kéo Thân Đông, nói: "Việc này em sẽ nói với ba anh ấy, anh ấy về kiểu gì cũng bị đánh."

Thịnh Tuyên cũng là người thông minh, hơn nữa rất được lòng người, lúc này nói lời này rõ ràng là muốn Thân Đông tha cho Hạng Lan. Dù sao cũng hơn hai mươi tuổi rồi, chỗ như này, đánh nhau cũng mất mặt.


"Được thôi, vậy cho cậu ta quỳ xuống, nói lời xin lỗi với Thân Mạc, tôi sẽ tha." Thân Đông rất dễ tính, như thể muốn tốt cho Hạng Lan: "Không thì tôi sợ cậu ta tổn thọ."

Bà nội của Hạng Lan là em gái ruột cùng mẹ của Thịnh lão nhị, theo lý thuyết cậu ta phải gọi Thịnh Khâu một tiếng chú. Nói đến vai vế như thế, quả thật Thân Mạc cao hơn.

Thịnh Tuyên biết rõ vai vế, phẫn hận đi đến kéo tai Hạng Lan. Hắn ta ngước mắt nhìn Thịnh Khâu, biểu cảm rất đỗi ngạc nhiên.

Thịnh Tuyên kéo hắn ta một cái, đá vào đùi hắn ta một cái. Hạng Lan không nói tiếng nào quỳ xuống. Hắn ta da mặt dày, lại còn cười ha ha: "Xin lỗi, tôi sai rồi, xin cậu tha thứ cho tôi."

"Thôi..."

Thân Đông hừ lạnh một tiếng, Thân Mạc vội nuốt chữ cho qua xuống, nói: "Không tha thứ cho anh."

Ra khỏi hộp đêm, Thân Đông nhanh chân đi trước, từ bước chân càng đi càng nhanh của cậu xem ra, hiển nhiên cậu càng ngày càng tức.


"Anh..." Thân Mạc chưa cả gọi xong, Thân Đông đã quay người cho hắn một đấm, xong giơ chân tàn nhẫn đá. Thân Mạc sợ nhảy sang chỗ khác, sợ sệt nhìn cậu.

Thân Đông tức gần chết, mãi mới tìm được lời, nói: "Cậu đi rồi còn gì? Quay về làm gì?"

Thân Mạc mím môi, nói: "Em có người thân ở bệnh viện..."

"Cho nên cậu đến để vứt hết thể diện đi?!" Thân Đông cả giận nói: "Cậu cần tiền sao không nói với tôi?"

"Em nghĩ chắc anh không muốn gặp em..."