Tuyệt Đối Cưng Chiều

Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Anh là nguồn hạnh phúc, là người duy nhất em ưng chịu]

Một câu vừa văn vẻ lại chứa đầy hàm ý, đây chính là lời tỏ tình “tính toán kỹ lưỡng” của cô dành cho cậu.

Với Thời Dịch thì tấm thiệp tầm thường này mới chính là món quà quý giá nhất.

“Thiệp viết gì đó?” Hà Úy Nhiên vòng ra sau Thời Dịch, muốn tìm hiểu thêm.

Ngón tay Thời Dịch đặt ở nếp gấp tấm thiệp gập đôi lại, lưu loát cất vào trong túi áo trước ngực.

Cái túi áo vốn chỉ để trang trí lần đầu tiên được phát huy tác dụng.

Đó là vị trí gần với trái tim nhất, sự coi trọng của Thời Dịch với món quà này không cần nói cũng biết.

Nhưng cô gái nhỏ khi nãy còn mạnh dạn tặng quà giờ đã căng thẳng đến độ không nói được lời nào, có lẽ vẫn còn ngượng ngùng nên cứ cúi gằm xuống, màu đỏ lan từ mặt xuống đến tận cổ.

Thời Dịch nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Kha Tuyết bực bội trong lòng, vốn nghĩ món quà hơn 2000 tệ của mình tặng cho cậu sinh viên có hoàn cảnh gia đình bình thường cũng xem như đắt đỏ, nhưng rõ ràng chiếc đồng hồ kia của Ngu Trĩ Nhất cũng không hề rẻ.

Nếu như bây giờ cô ả đưa đôi giày ra thì khác nào đúng lúc mang ra so sánh?

Nhưng cô còn một con át chủ bài nữa!

Kha Tuyết cười cười, cố ý dẫn dắt trọng tâm câu chuyện: “Dù là quà gì cũng đều là tấm lòng của người tặng.”

“Được rồi, xem quà xong rồi, bọn mình tiếp tục hát chứ nhỉ? Tớ đã bao hết phòng này rồi, đồ uống cũng đã gọi, thế mà chỉ ngồi nói chuyện thì phí lắm.”

Trong từng từ cô ả nói đều như đang thể hiện mình “bỏ tiền” cho Thời Dịch.

Đầu mày Thời Dịch cau lại nhưng chỉ khẽ thoáng qua, không thể hiện sự mất kiên nhẫn ra bên ngoài.

Cậu cứ nghĩ Hà Úy Nhiên và hai cậu bạn cùng phòng bỏ tiền, định sau khi về sẽ trả lại chi phí cho nhóm các cậu, không ngờ chuyện này từ đầu đến cuối đều là chủ ý của Kha Tuyết.

Có điều cậu sẽ biến chuyện này thành mình nắm quyền chủ đạo.

Thời Dịch cất chiếc hộp đồng hồ nằm trên bàn, cất cao giọng cười nói: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian chúc mừng sinh nhật mình, hôm nay hết bao nhiêu mình mời.”

Ngữ khí kiên quyết của cậu không phải chỉ thuận miệng đùa giỡn.

Hà Úy Nhiên và Kha Tuyết liếc nhau, vô lực nhún vai: Cái gì giúp được đều giúp rồi, giờ đành chịu thôi.

Bạn cùng phòng thấy không khí có vẻ không ổn bèn nhanh chóng đứng ra hòa giải: “Anh Dịch, bọn mình ăn bánh, nhận quà xong hết thì làm gì tiếp đây?”


Giọng hát trầm bổng êm ái, giống như âm thanh của tự nhiên.

Những từ tiếng Anh trong bài hát phát ra từ miệng cậu cứ như là đang nói lời âu yếm, có thể mê hoặc lòng người.

Cặp mắt đa tình nhấp nháy ánh sáng như là những đóa hoa kiều diễm nở rộ trong con ngươi.

Tầm mắt cậu vẫn dừng trên gương mặt của cô gái nọ, tình ý đong đầy nhìn là thấy.

Buổi chúc mừng coi như kết thúc tốt đẹp, đến mười rưỡi họ mới rời đi.

Kha Tuyết không muốn tự chuốc lấy nhục nhã nên không tặng món quà đắt đỏ kia. Vì ngay khi lời bài hát cất lên thì ai cũng hiểu rõ tâm tư của Thời Dịch.

Lịch thiệp tiễn ba cô gái lên xe, ba cậu trai cùng phòng kia thì cũng ngồi lên một chiếc xe đi về.

“Anh Dịch, đêm nay ông không về phòng à?”

Thời Dịch vẫy tay với nhóm bạn, thẳng thắn thừa nhận: “Không về.”

Bạn cùng phòng quăng cho hai người một ánh nhìn mập mờ, Ngu Trĩ Nhất da mặt mỏng khẽ khàng cúi đầu, ngón chân di di trên mặt đất.

Cho đến khi mọi người về hết, cô mới thả lỏng hơn một chút.

Cũng chỉ có một chút xíu thôi.

Vì bây giờ không có cách nào đối mặt với Thời Dịch như trước kia được nữa.

Đến cùng cô vẫn không kìm được bày tỏ tình cảm thầm kín của mình.

Cô nghĩ đây không phải một tình yêu đơn phương đầy khổ sở, mà là tình yêu ẩn chứa những bất ngờ đến từ đôi bên. Nhưng quá trình chờ mong câu trả lời tựa như đợi phán quyết, một khi người kia còn chưa nói khỏi miệng thì cô vẫn chưa thể nào yên lòng.

“Mình đi thôi.”

Thời Dịch dắt tay cô.

Bọn họ cũng vừa mới tới thành phố C, vẫn chưa quen thuộc đường phố nơi đây, có điều ở đây là khu vực thành thị, dù không biết đường cũng không đến nỗi đi lạc.

Biển chỉ đường đến một công viên, Ngu Trĩ Nhất không nhớ đường lắm, nhưng cô biết chỉ cần đi theo Thời Dịch sẽ không có vấn đề gì.

Rõ là hai người nắm tay nhau, khoảng cách đã vô cùng thân mật, nhưng giờ phút này lại chẳng biết mở lời thế nào.

Trời tháng Chín vẫn còn muỗi xuất hiện, Ngu Trĩ Nhất đang đi bỗng thấy bên tay trái hơi ngứa.

Mà bên tay kia lại đang bị Thời Dịch nắm chặt, cô cũng không muốn buông ra.

Động tác vô thức của Ngu Trĩ Nhất khiến Thời Dịch chú ý, cậu quay sang hỏi: “Sao thế?”

“Hình như em bị muỗi đốt, hơi ngứa.”

“Bị đốt chỗ nào?”

Ngu Trĩ Nhất nhìn về phía tay trái của mình, Thời Dịch lập tức buông tay, sờ soạng túi quần lôi ra một chiếc vòng tay màu xanh đeo lên cổ tay cô: “Đây là vòng tay đuổi muỗi.”

“Sao anh lại mang theo cái này vậy?”

“Chuẩn bị cho em đó.”

Vốn là đồ chuẩn bị cho cô nhưng đi ra khỏi chỗ hát lại quên béng mất, giờ mới nhớ ra.

Không phải vì không để ý mà là…thực ra cậu cũng không được bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Lúc mở tấm thiệp màu hồng chứa đựng tình yêu của ai kia, cậu đã không thể nào khôi phục được sự bình tĩnh.

Cả đoạn đường đi trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh hai người ở bên nhau.

Ngu Trĩ Nhất sờ sờ chiếc vòng: “Chỉ có một cái ạ? Còn anh thì sao?”

“Anh là con trai, không cần dùng đồ này.” Mặt mũi đàn ông dù thế nào cũng phải giữ chặt.

Ngay cả chiếc vòng cũng được mua theo kiểu dáng thiết kế đặc biệt, có thể thấy được người mua đã để tâm đến nhường nào.

Ngu Trĩ Nhất lấy lại can đảm khi trước, chủ động nắm tay cậu, giọng nói ngọt ngào mềm mại dường như có thể thấm vào tận trong tim: “Em nắm tay anh, đứng bên cạnh anh là được rồi!”

Lúc bước vào công viên, các cô các bà đứng nhảy múa bên trong đã về hết, người đi tản bộ cũng rời đi. Dù có đèn đường soi sáng vẫn thấy không gian có chút lạnh lẽo.

Các chỗ vui chơi trong công viên đều đang trống người, mắt Ngu Trĩ Nhất dán chặt vào chiếc cầu trượt.

Trước đây cô khá thích chơi trò này, vì trò này chỉ cần trèo lên trên là có thể chơi được. Nhưng sau này chuyển nơi ở, bình thường đều phải đi học, cũng không còn thời gian rảnh rỗi để đi chơi nữa.

Thời Dịch liếc cái là biết được suy nghĩ trong lòng cô: “Muốn chơi thì cứ chơi đi.”

“Nhưng em lớn rồi mà.” Lớn vậy rồi mà còn chơi trò trẻ con thì xấu hổ lắm.

“Em vẫn chỉ là em bé mà thôi.” Thời Dịch cười với cô: “Em bé chưa lớn.”

Có lẽ ngữ khí của cậu quá mức nuông chiều, Ngu Trĩ Nhất chầm chậm trèo lên.

Ngồi ở trên cao có một cảm giác vô cùng khác biệt.

“Nhỡ em trượt xuống mà ngã thì phải làm sao?” Cái cầu trượt này còn thiết kế uốn lượn, chả biết chừng khi trượt xuống mông lại hôn đất trước tiên.

Nhưng rồi Thời Dịch đứng đón bên dưới, cam đoan chắc chắn với cô: “Không ngã đâu.”

Ngu Trĩ Nhất chầm chậm ngồi xuống, hai tay mượn lực trượt dần xuống dưới.

Ngay khi đôi tay cô chuẩn bị bám chặt lấy thành cầu trượt, hai chân gần chạm đất, Thời Dịch đứng cuối đường dốc cúi xuống ôm lấy cô, vững vàng ổn định không hề khiến cô hoảng sợ.

Cô nghĩ, khi còn bé mình thích chơi trò này đến vậy, có lẽ vì cô biết mỗi khi mình trượt xuống sẽ có Thời Dịch đứng dưới chờ, che chở cho cô.

Bắt đầu từ khi ấy, đáy lòng cô đã ỷ lại Thời Dịch.

Thời Dịch không định dẫn cô vào sâu bên trong, lo lắng đi vào đó càng nhiều muỗi hơn.

Lúc đi đến bên lề đường, Thời Dịch nhắc nhở cô: “Em báo với bạn cùng phòng đêm nay không về nhé.”

“Em cũng không về ạ?” Cô tưởng là bọn họ sẽ về muộn một chút thôi.

Thời Dịch không giải thích mà hỏi ngược lại một câu đầy ẩn ý: “Không thì ai sẽ đón sinh nhật với anh đây?”

“…” Ngay cả lý do phản bác cô cũng không có.

Rồi sau đó cô mừng rỡ giơ tay: “Em đón sinh nhật cùng anh!”

Sinh nhật 18 tuổi luôn có một ý nghĩa khác biệt, lúc đầu cô còn nghĩ phải làm gì mới có thể đón sinh nhật Thời Dịch ngay thời khắc 12 giờ.

Hai người cũng không phải lần đầu tiên ở chung một phòng, thậm chí còn có chút quen thuộc.




Thời Dịch nhận điện thoại, lướt vài cái, nhìn thấy tên trà sữa thì ấn nút “+”.

Lúc thanh toán Ngu Trĩ Nhất liếc qua, trà sữa Thời Dịch đặt hình như tên là “yakult boba dâu”, một cái tên vô cùng ngọt ngào.



(Ảnh minh họa)

Cô nhớ rõ Thời Dịch rất ít khi uống đồ ngọt như vậy.

Tầm giờ này cũng chẳng mấy ai còn gọi đồ, shipper nhanh chóng giao hàng đến.

Ngu Trĩ Nhất vừa mở đồ ra, hương vị pizza chui thẳng vào mũi, bụng cô còn phối hợp vang lên hai tiếng.

Thời Dịch cười cô: “Xem ra thật sự đói nhỉ.”

Cô gái nhỏ hơi đỏ mặt, giận dỗi mở hộp đồ ăn, ném găng tay dùng một lần cho cậu, nạt nộ: “Ăn!”

Nhưng thật sự cô…đáng yêu quá đi mất, chẳng có một chút gọi là uy hiếp nào.

Dương Chi Cam Lộ rất ngon, cả yakult boba dâu cũng tuyệt chả kém.

Thời Dịch uống một ngụm, thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm cốc yakult trong tay mình, hào phóng chìa sang: “Muốn uống thử không?”

“Ơ…nhưng mà…” nhưng mà dùng chung một cái ống hút thì cũng coi như là hôn gián tiếp rồi còn gì?

Tuy cô khá mong chờ nhưng tính tình thiếu nữ vẫn còn rụt rè.

Thời Dịch cười rạng rỡ, đẩy cốc yakult đến trước mặt cô, nói thêm: “Ngọt lắm đó.”

Ngu Trĩ Nhất cầm lấy cốc yakult, cúi đầu hút một ngụm.

Đúng thật là…ngọt vô cùng.

Cô gái nhỏ ôm cốc yakult, cảm giác nong nóng trên gương mặt chưa hề tan đi.

Cô hút thêm vài ngụm rồi để xuống.

Người bên cạnh chẳng có ý ghét bỏ, lại cầm cốc yakult lên cho ống hút vào miệng, động tác cực kỳ tự nhiên.

Cứ ngỡ thời gian dài đằng đẵng, chẳng ngờ nhoáng cái đã mười một giờ năm mươi phút.

Còn mười phút nữa là đến sinh nhật Thời Dịch.

Cô muốn khi tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên, mình sẽ là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ!

Thời Dịch bật chế độ yên lặng trên điện thoại, lúc này không ai có thể quấy rầy cậu.

Hai người đứng bên cửa sổ, Ngu Trĩ Nhất ôm điện thoại nhìn trừng trừng, nóng lòng mong ngóng từng giây từng phút trôi qua.

Tiếng chuông điểm 0 giờ.


À còn chỗ lời bài hát tiếng Anh tui hong dịch sang tiếng Việt là có ý khác đó. Để các thím đọc chương sau cho cảm xúc dâng trào. Ahihi =)))))